Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Bài đáng chú ý - "Không ai chịu trách nhiệm trước nhân dân Việt Nam" & Đạo luật và đạo lý

Cải cách thể chế: 'Trông chờ Hội nghị 8'


Một trong những nhà nghiên cứu kinh tế hàng đầu ở Việt Nam nói đất nước cần cải cách chính trị nhằm vực dậy nền kinh tế.
Tiến sỹ Lê Đăng Doanh, cựu Viện trưởng Viện Nghiên cứu quản lý kinh tế trung ương nói việc có thay đổi thể chế hay không "tất cả đều trông đợi vào nghị quyết của Hội nghị Trung ương 8".
Ông giải thích với BBC hôm 5/10: "Thể chế và bộ máy [hiện nay] của chúng ta đã không huy động được hết động lực của người dân và cũng không tạo ra được sự công bằng xã hội, lợi ích nhóm và tư duy nhiệm kỳ như ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nêu ra.
"Bộ máy nhà nước chi tiêu thường xuyên tới 71,2% tổng chi ngân sách nhưng mà những dịch vụ công mà bộ máy nhà nước ấy đem lại cho người dân thì lại quá ít và gần đây giáo dục và y tế đều tăng phí lên trong khi chất lượng của dịch vụ người dân đang than phiền rất nhiều."
"Một vấn đề khác là doanh nghiệp nhà nước cũng rất mong đợi được cải cách.
"Nếu tình hình không chuyển biến thì kinh tế Việt Nam rất khó vượt qua được những khó khăn hiện nay và tăng trưởng cao và có hiệu quả như của những năm 1990 sau công cuộc Đổi Mới."
Thiếu giám sát
Trả lời câu hỏi tại sao ngay cả trong cơ chế cũ cũng vẫn có những thủ tướng được đánh giá cao như cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, ông Doanh nói:
"Ngay cả việc người lãnh đạo có được bầu lên hay không cũng phụ thuộc vào cơ chế bởi vì một cơ chế nào đấy sẽ cho phép bầu lên những lãnh đạo sáng suốt, có trách nhiệm với đất nước, dân tộc.
"Cơ chế bầu cử của Việt Nam hiện nay là không gắn với một chương trình hành động nào, cũng không gắn với sự giám sát, kiểm sát nào.
"Việc bầu cử, cử nhân sự được làm trong nội bộ Đảng, trong Ban chấp hành trung ương Đảng với sự quy định và tham gia rất mạnh của các vị lão thành cách mạng cũng như các bên có liên quan."
Tiến sỹ Doanh cũng nói thêm rằng việc áp dụng khái niệm trách nhiệm tập thể cũng gây cản trở sự phát triển:
"Thể chế hiện nay không cho phép xác định rõ ràng trách nhiệm cá nhân vì mọi quyết định đều là của tập thể theo danh nghĩa, tức là người đứng đầu đề xuất ra và mọi người khác đều đồng ý. Ở trong Bộ chính trị cũng như vậy và ở trong Chính phủ cũng như vậy."
"Trong cơ chế tập thế ấy, có thể có người này người kia không được hoàn toàn như ý nhưng nếu họ phản đối thì có lẽ họ sẽ bị loại khỏi guồng máy."
Kinh tế nhà nước
Liên quan tới vai trò của doanh nghiệp nhà nước, Tiến sỹ Doanh nói dự thảo Hiến pháp đầu tiên không đề cập tới vai trò chủ đạo của doanh nghiệp nhà nước nhưng dự thảo hiện nay "có hai phương án, một là kinh tế nhà nước là chủ đạo và một là chấp nhận kinh tế nhiều thành phần được đối xử bình đẳng."
Nhiều doanh nghiệp nhà nước của Việt Nam làm ăn kém hiệu quả cho dù được ưu tiên hơn các doanh nghiệp tư nhân
Ông nói: "Gần đây nhất khi tiếp xúc với cử tri Hà Nội, ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói rõ là ông ấy ủng hộ phương án kinh tế nhà nước là chủ đạo và tôi thấy nếu ông Tổng bí thư đã quyết định thì khả năng phương án đó sẽ được chấp nhận là rất nhiều."
Tiến sỹ Doanh nói trong quá trình đổi mới kinh tế Việt Nam cũng đã có những cột mốc đáng kể nhưng đổi mới chính trị đã không theo kịp đổi mới kinh tế.
Ông nói Luật doanh nghiệp, vốn bắt đầu có hiệu lực từ năm 2000, đã thừa nhận quyền tự do kinh doanh, tự do đăng ký mà không cần có quyết định của chủ tịch tỉnh đã huy động được sức mạnh của người dân.
Tiếp theo đó việc ký Hiệp định thương mại song phương với Hoa Kỳ năm 2001 và gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới hồi năm 2007 đã thúc đẩy việc mở rộng thị trường và thu hút đầu tư nước ngoài.
Bất chấp những bước tiến này, ông Doanh nói Việt Nam đã "không thực hiện được công khai, minh bạch, không có cơ chế để thu dụng người tài, không có cơ chế xác định trách nhiệm giải trình và trách nhiệm cá nhân."
Lợi ích nhóm
Giải thích chuyện vẫn có người ủng hộ vai trò lớn của doanh nghiệp nhà nước trong nền kinh tế, ông Doanh nói:
"Phần lớn ủng hộ cái đó bởi vì họ có lợi ích nhóm rất lớn là kinh tế nhà nước có thể là miếng đất màu mỡ để tạo công ăn việc làm cho con em họ, hay có nguồn thu nhập bổ sung."
Vị tiến sỹ nhận định rằng "lợi ích nhóm ở đâu cũng có, nhưng cần được kiểm soát theo cơ chế công khai, minh bạch và có trách nhiệm giải trình."
Ông bình luận: "Kinh nghiệm cho thấy kinh nghiệm của Hàn Quốc và kinh nghiệm của Đài Loan là những nước đã cải cách kinh tế nhưng sau đó tiếp tục tiến hành cải cách về thể chế, về chính trị nên họ đã có được động lực và có được các chính khách để dẫn dắt nền kinh tế của họ phát triển như thần kỳ của Thế kỷ 20 và bây giờ họ đang tiếp tục phát triển nữa."
(BBC)

Thiếu tướng Lê Văn Cương - "Không ai chịu trách nhiệm trước nhân dân Việt Nam"

Có 2 nút thắt đó là hệ thống luật pháp không hoàn chỉnh và trách nhiệm cá nhân không rõ ràng khiến cho khoáng sản bị thất thoát, tham nhũng.

Tại hội thảo: “Quản trị tài nguyên khoáng sản: Việt Nam đang ở đâu?”, Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược, Bộ Công an bức xúc: “Rất buồn là đến Cục trưởng Cục trưởng Cục kiểm soát hoạt động khoáng sản, Tổng cục Địa chất, Bộ Tài nguyên và Môi trường lại nói là nhà nước không nắm được nguồn thu từ khoáng sản. Đã 38 năm trời trôi qua mà lại không làm được việc này”.

Chia sẻ với báo Đất Việt, Thiếu tướng Cương nhấn mạnh việc quy trách nhiệm quản lý của Chính phủ, bộ Tài nguyên và Môi trường cũng như vai trò giám sát của Quốc hội khi để nói mãi câu chuyện không kiểm soát được tài nguyên khoáng sản kể cả quản lý khai thác, nguồn thu lẫn việc bảo vệ môi trường.

Trách nhiệm ở đâu?

PV: -Thưa Thiếu tướng, như ý kiến của các đại biểu, chuyên gia cho rằng thực tế quản lý, giám sát việc khai thác, cấp phép tài nguyên khoáng sản của Việt Nam đang có rất nhiều “vấn đề”. Theo ông vì đâu có câu chuyện như thế này?

Thiếu tướng Lê Văn Cương: - Đúng là có nhiều vấn đề. Tôi không hiểu được việc báo cáo của ông Cục trưởng Cục trưởng Cục kiểm soát hoạt động khoáng sản mà chỉ nêu toàn những bất cập, song lại không rõ nguyên nhân từ đâu.

Theo tôi phải chỉ được nguyên nhân nút thắt từ đâu. Tôi rất rất sợ các câu trong các văn bản của Chính phủ là trách nhiệm “các cấp các ngành”, cần loại câu này trong các văn bản của cơ quan công quyền. Cách gọi đó rất chung chung.

Thực tế đã thấy rõ, Luật khoáng sản đã có hiệu lực hơn 2 năm 3 tháng mà các văn bản kèm theo không đầy đủ. Chính ông Lại Hồng Thanh, Cục trưởng Cục trưởng Cục kiểm soát hoạt động khoáng sản báo cáo cũng báo cáo điều này.

Thế nhưng không quy được trách nhiệm. Ở đây việc thất thoát khoáng sản gắn với cái gốc đó là trách nhiệm cá nhân từ hệ thống không rõ.

Ngay cả đến chuyện giám sát thực thi, rất buồn là chỉ có 30% doanh nghiệp báo cáo, vậy 70% ở đâu? Đất nước này bó tay với lượng doanh nghiệp này hay sao? Chúng ta có UB kinh tế của Quốc hội, có Ban kinh tế trung ương vậy vai trò ở đâu?. Trách nhiệm giám sát của chúng ta đang rất kém.


Thiếu tướng Lê vă Cương phát biểu tại hội thảo

Không có cá nhân chịu trách nhiệm

PV: - Thưa ông nhưng việc phân cấp quản lý như hiện nay thì sẽ quy trách nhiệm như thế nào?

Thiếu tướng Lê Văn Cương: - Cái gốc của chúng ta là không ai chịu trách nhiệm trước người dân Việt Nam. Không có cá nhân nào cả. Bất cập là như vậy.

Trong bối cảnh hiện nay Bộ Tài nguyên và Môi trường cũng không thể nào làm khác được. Do vậy phải xoay lại. Phải sửa Hiến pháp. Chứ nếu để như Hiến pháp hiện nay quy định trách nhiệm của Thủ tướng cũng chỉ vài dòng.

Như vậy đặt địa vị tôi cũng sẽ làm như thế. Không có trách nhiệm gì cả. Cái gốc vấn đề là luật pháp không làm rõ trách nhiệm trước dân là của ai cả.

Tôi rất sợ các câu trong các văn bản của Chính phủ là trách nhiệm “các cấp các ngành”. Người ta cứ núp vào cái ô “các cấp, các ngành” này rồi vô trách nhiệm. Muốn làm gì thì làm.

Tôi nghĩ cần loại câu này trong các văn bản của cơ quan công quyền. Cái gọi là chính phủ rất chung chung khi nói tới trách nhiệm quản lý.

PV: - Theo ông có nên thống nhất quản lý không? Nên giao cho bộ nào?

Thiếu tướng Lê Văn Cương: - Chắc chắn là nên thống nhất. Việc gì cũng cần một đầu mối, một cơ quan và người đứng đầu phải có trách nhiệm. Có đến 10 ông thứ trưởng thì cũng phải “treo cổ” ông bộ trưởng khi sai phạm.

Nguyên tắc hành chính hiện đại là phải như vậy. Việc quản lý này chắc chắn phải giao cho bộ Tài nguyên và Môi trường.

Khi đã gắn trách nhiệm phải giao đủ quyền cho họ và dứt khoát phải tạo điều kiện. Khi đủ quyền và điều kiện làm việc rồi, họ làm không thành công thì mới xử lý.

Quản lý như hiện nay là đang nửa vời. Giao quyền mới được 1/3, một người làm quy hoạch, sau đó người lo xuất khẩu khoáng sản lại là người khác. Như vậy miếng ăn ngon nhất thì anh xuất khẩu ăn hết.

Giống như nông dân làm ra lúa chẳng được bao nhiêu. Thế nhưng ông công ty lương thực thì lương hàng trăm triệu.

Với khoáng sản cũng vậy, người đầu tiên lầm lũi đứng ra làm quy hoạch thì chẳng có gì mà ăn. Người cuối cùng đứng ra xuất khẩu thì ‘ăn hết”.

Tôi muốn trở lại vấn đề gốc là luật pháp chung chung. Nếu tôi là giám đốc doanh nghiệp tôi cũng xử lý để có lợi.

Chúng ta phải có luật pháp, sau đó thì bố trí đội ngũ để thực hiện nó. Thế nhưng ở ta cả 2 cái này đều hỏng cả.

Phải làm một cuộc đại mổ xẻ

PV: - Vậy theo ông sự thể đã thế rồi, giờ phải làm gì để giải quyết?

Thiếu tướng Lê Văn Cương: - Trách nhiệm thì phải làm riêng. Phải làm một cuộc đại mổ xẻ, tổng kiểm kê xem tại sao lại có tình trạng như hiện nay. Không cần đi cả 63 tỉnh mà chỉ cần nghiên cứu một tỉnh thì ra toàn bộ vì sao như thế, làm rõ nguyên nhân vì sao. Sau đó xử lý nguyên nhân đó.

Thế nhưng ta hiện nay không chỉ ra nguyên nhân cụ thể. Cứ nói chung chung đổi cho các cấp, các ngành. Một câu mà ai cũng có thể lăng xê vào văn bản là: “do hệ thống luật pháp bất cập; do cơ chế không hoàn chỉnh”.

Tôi là thảo dân tôi sẽ sống thế nào với cơ chế không hoàn chỉnh. Không thể dừng lại ở ngưỡng này được.

Bây giờ trước mắt Bộ Tài nguyên và Môi trường, Bộ Công thương, Bộ Xây dựng phải chịu trách nhiệm. Chính phủ là bậc trung gian. Bởi vì quan hệ giữa các bộ này phải là Thủ tướng đứng ra. Bởi vì các bộ này tư cách pháp nhân như nhau. Khi đã không có mỗi quan hệ chặt chẽ giữa ba bộ này và không ràng buộc pháp lý. Vì vậy Chính phủ phải xuất hiện, ngồi lại điều hành quyết định từng việc.

Tình trạng khai thác khoáng sản diễn ra sôi động tại nhiều địa phương nhưng nguồn thu cho ngân sách lại chẳng đáng là bao

PV: - Vậy vai trò giám sát của Quốc hội thì sao, thưa Thiếu tướng?

Thiếu tướng Lê Văn Cương: - Tôi nói thật là vai trò giám sát chưa thể hiện được gì. Sau hội thảo này đề nghị Quốc hội phải chủ trì bàn chuyện này.

Bàn đến cùng để chỉ ra tại sao quản lý khoáng sản kém thế. Trách nhiệm của Quốc hội giám sát đến đâu. Dân bầu ra để giám sát tại sao lại chỉ làm được đến thế. Đã phân công Phó thủ tướng phụ trách vậy trách nhiệm ở đâu.

Cần phải bàn cụ thể. Tôi không chỉ trích ai nhưng phải đẩy đến cùng chứ nước Việt Nam này không thể không quản trị được tài nguyên như vậy.

Xin trân trọng cảm ơn Thiếu tướng!

Tại hội thảo: “Quản trị tài nguyên khoáng sản: Việt Nam đang ở đâu?” do Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam, Ủy ban khoa học công nghệ và Môi trường của Quốc hội, Bộ Tài nguyên và Môi trường tổ chức ngày 10/8, các diễn giả đã chỉ rõ việc quản trị tài nguyên khoáng sản Việt Nam đang bộc lộ nhiều hạn chế, hiệu quả quản lý chưa cao. Xuất hiện tiêu cực, ô nhiễm môi trường và còn tồn tại khoảng cách lớn trong việc thực thi pháp luật vào thực tiễn.
Ông Lại Hồng Thanh, Cục trưởng Cục trưởng Cục kiểm soát hoạt động khoáng sản: Nhà nước chưa kiểm soát được lượng khai thác của doanh nghiệp
Báo cáo “Tổng quan về tiềm năng và thực trạng quản lý khoáng sản của Việt Nam”, ông Lại Hồng Thanh, Cục trưởng Cục trưởng Cục kiểm soát hoạt động khoáng sản, Tổng cục Địa chất, Bộ Tài nguyên và Môi trường cho biết tài nguyên khoáng sản khá đa dạng và phong phú.
Kết quả điều tra đánh giá, thăm dò khoáng sản của Việt Nam thời gian qua phát hiện được trên 5.000 mỏ, điểm quặng với trên 60 loại khoáng sản khác nhau. Một số loại khoáng sản có tiềm năng đủ để khai thác, chế biến quy mô công nghiệp với thời gian lâu dàì như: bauxite, titan – zincon, đất hiếm, than, apatit, đá hoa trắng…
Tuy nhiên còn nhiều vấn đề tồn tại trong việc quản lý. Cả về thể chế cũng như công tác tổ chức thực hiện.
“Với các doanh nghiệp, trách nhiệm thực hiện quản lý tài sản của nhà nước còn nhiều bất cập. Nhà nước chưa kiểm soát được lượng khai thác của doanh nghiệp. Công tác thống kê kiểm kê chưa được thực hiện nên không kiểm soát được nguồn thu từ thuế tài nguyên. Việc báo cáo định kỳ, thống kê kiểm kê còn chưa tốt, phụ thuộc hoàn toàn vào báo cáo của doanh nghiệp”, ông Thanh nói.
TS Lê Đăng Doanh: Lợi ích nhóm đã rõ ràng
Trong việc khai thác, quản lý tài nguyên khoáng sản lợi ích nhóm đã quá rõ ràng. Cấp Trung ương cấp phép hạn chế nhưng địa phương lại cấp quá nhiều. Người ta sẵn sàng chia nhỏ mỏ để cấp phép. Trong khi đó năng lực giám sát của chúng ta quá kém. Trách nhiệm của chính quyền địa phương, cấp nào chịu trách nhiệm. Tính công khai minh bạch không rõ ràng.
Tôi cho rằng Sáng kiến quản trị minh bạch tài nguyên khoáng sản (EITI) là kinh nghiệm rất quý báu Việt Nam cần học hỏi và sau này cần tiến tới lộ trình để thực hiện. Cần công khai minh bạch và chia sẻ lợi ích hợp lý. Trong lĩnh vực này người dân không thể có điều kiện tiếp cận thông tin nên cần các tổ chức xã hội vào cuộc hỗ trợ.
Ông Phạm Gia Túc, Phó Chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam: Doanh nghiệp nộp được 5 tỉ thì phá hỏng đường 30 tỷ
Chúng tôi đi khảo sát ở Tuyên Quang thấy thực trạng một DN khai thác chế biến khoáng sản nộp ngân sách cho địa phương được 5 tỉ đồng 1 năm.
Thế nhưng nguyên đoạn đường DN này sử dụng vận chuyển khoáng sản và làm hỏng tỉnh phải đầu tư 30 tỉ đồng. Như vậy là việc quản lý chưa tốt, không hiệu quả.
Thông qua đây muốn đóng góp ý kiến cho Chính phủ ban hành hệ thống luật pháp và mong muốn cả hệ thống chính trị vào cuộc để có thể quản lý tốt hơn khoáng sản của Việt Nam.
Bích Ngọc (thực hiện)
(Đất Việt)

Nguyễn Giang - Tướng Giáp: Tượng và quảng trường

Tổng thống Brazil thăm Tướng Giáp trong một lần đến Việt Nam
Trước ngày Quốc tang của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, các ý kiến trên truyền thông chính ngạch và ngoài luồng ở Việt Nam tiếp tục bàn về tang lễ và nơi mai táng cho vị tướng huyền thoại của cả châu Á trong thế kỷ 20.

Nhìn từ Anh Quốc, tôi hy vọng cũng đóng góp một ý kiến nhỏ về điều Việt Nam sẽ có nhiều thời gian hơn, tĩnh tâm sau cơn ‘tang gia bối rối’ để bàn cho kỹ và tìm ra giải pháp phù hợp nhất có thể: nơi đặt tên phố, quảng trường và xây tượng cho Đại tướng.

Trước hết, cần phân biệt ra ba lĩnh vực liên quan đến sự tưởng niệm Tướng Giáp cũng như với bất cứ nhân vật lịch sử nào: phần riêng tư của gia đình, phần quốc gia cho những ai được một thể chế, triều đại ghi công, và phần dư luận quốc tế.

Tại Anh Quốc, sau lễ Quốc tang cho Thủ tướng Winston Churchill, người anh hùng cứu quốc thời Thế chiến II, thi hài của ông được đưa về một nghĩa địa nhỏ tại vùng quê Oxfordshire, nằm cạnh các thân nhân của ông trong dòng họ Churchill.

Tôi đã đến thăm nơi này và thấy mộ ông Bấm Churchill thật bình thường, chỉ cạnh một ngôi nhà thờ Anh giáo mà dòng họ ông vẫn đi lễ.

Sau Churchill, gia đình tiếp tục chôn cất bà vợ và các con của ông ở đây.

Cạnh đó cũng có mộ những người khác ở làng Bladon và chính quyền không xây lại nghĩa trang thành của riêng cho nhà Churchill.

Tượng Nguyên soái Georgiy Zhukov tại trung tâm thủ đô Moscow
Nhưng về mặt Quốc gia thì lại khác.

Ai tới khu Whitehall và Westminster, trung tâm quyền lực của Đế chế Anh thời xưa và nền dân chủ Anh ngày nay ở London đều thấy ngay tượng Churchill đứng đối diện với Tháp Big Ben và Toà Nghị viện.

Giống như vậy, nếu như ở Việt Nam hiện nay gia đình Đại tướng Võ Nguyên Giáp muốn mai táng ông ở quê thì điều đó cần được tôn trọng.

Trong lịch sử đã có những trường hợp chính quyền ở một nước can thiệp trái với ý nguyện của người đã khuất và để lại dư âm xấu.

Ví dụ như Nguyên soái Liên Xô Georgiy Zhukov, vị anh hùng đánh thắng phát-xít Đức muốn được chôn cất tại vùng quê Panakhida theo lễ của Chính thống giáo nhưng bị từ chối.

Chính quyền Brezhnev khi đó cho đốt xác ông Zhukov năm 1974 để đặt vào tường thành ở Hồng trường theo cách Liên Xô vẫn làm với các nhân vật cách mạng.

Địa điểm có thể trở thành Quảng trường Võ Nguyên Giáp
Nhưng Nga cũng cho xây tượng lớn của ông đặt tại đường Manezhnaya cạnh Hồng trường như một ghi nhận về mặt quốc gia và quốc tế.

Chính vì thế, việc chọn nơi đặt tượng cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp và đặt tên đại lộ hoặc quảng trường mang tên ông sẽ là vấn đề cần bàn luận kỹ và cần phản ánh tâm lý dư luận trong nước cũng như để cho xứng đáng với tiếng tăm quốc tế của vị Đại tướng.
Anh hùng trận Điện Biên
Dường như các con đường to đẹp nhất Hà Nội đã có tên hết rồi nên tôi chỉ dám gợi ý về Quảng trường Võ Nguyên Giáp.

Theo tôi, không có chỗ nào phù hợp hơn là địa điểm giữa các đường Hoàng Diệu, Trần Phú, Nguyễn Tri Phương và Điện Biên Phủ ở Hà Nội.

Hai vị đã là anh hùng dân tộc thời chống Pháp giữ nước.

Ông Trần Phú là tổng bí thư đầu tiên của Đảng cầm quyền hiện nay và Điện Biên Phủ là “chiến thắng chấn động địa cầu” gắn liền với tên tuổi của Tướng Giáp.

Vì thế, có lẽ cần đưa tượng Lenin hiện ở đó sang một vị trí thích hợp hơn, có liên quan nhiều đến Liên Xô cũ hay nước Nga hơn, và đặt tượng đồng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp vào đó.

Chuyện đổi tên công viên - quảng trường này cũng không khó làm.

Đây từng là Vườn hoa Chi Lăng và chỉ được đặt tên nhà cách mạng Lenin sau khi công viên lớn ở phía Nam Hà Nội “nhận lại” tên Thống Nhất sau một thời gian là Công viên Lenin.

Với quốc tế, dựng một bức tượng Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại đây, đối diện với Bảo tàng Quân đội vốn đã làm điểm đến thăm nổi tiếng của người nước ngoài, sẽ là hành động tương xứng với các chiến công của ông và các đồng sự.

Không xa đó là Bộ Quốc phòng, nơi Tướng Giáp từng giữ chức Bộ trưởng rất nhiều năm.
Các sỹ quan và binh sỹ cũng sẽ có dịp gần gũi đặt vòng hoa, tưởng niệm vị tư lệnh huyền thoại của họ chứ phải đi ra một nơi xa ngoài khu Ba Đình.

Ở đó, tượng Tướng Giáp cũng không xa lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, thật thuận tiện cho khách nước ngoài, nhất là các lãnh đạo cánh Tả quốc tế, thăm viếng và đặt vòng hoa cả hai nơi nếu họ muốn.

Quyết định thế nào, do ai đưa ra cũng sẽ nhận được nhiều ý kiến khác nhau vì Tướng Giáp không chỉ còn là người của gia đình ông hay của Việt Nam mà đã là một nhân vật quốc tế và ai trên thế giới cũng sẽ có quyền nêu Bấm quan điểm của họ về ông.

Chính vì thế, Việt Nam đặt nhân vật trong bối cảnh lịch sử như đã nêu trên để có một phương án tối ưu chứ thật khó thỏa mãn tất cả mọi quan điểm khác nhau.

Sẽ hay hơn nếu Việt Nam mời các nghệ sỹ quốc tế danh tiếng tạc tượng cho ông để có tác phẩm đủ tính nghệ thuật và chất lượng cao, tránh điều tiếng xảy ra với tượng đài Chiến thắng Điện Biên Phủ hồi 2004.

Các nghệ sỹ Việt Nam ngược lại có thể sang nước khác tạc tượng Võ Nguyên Giáp khi người ta mời, như nghệ sỹ Nga tạc tượng Nguyên soái Zhukov tại Ulan Bator.

Tượng về chiến tranh ở Việt Nam cần được làm tốt hơn nữa
Nguyễn Giang
bbcvietnamese.com
(BBC)

Liên quan đến vụ án Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn phạm tội... xảy ra tại Ngân hàng Á Châu


Ngày 18 tháng 9 năm 2012 Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao ban hành quyết định số 83/QĐ-VKSTC-V1 phê chuẩn quyết định khởi tố bị can số 38/C46 (P10) ngày 18 tháng 9 năm 2012 của Cơ quan Cảnh sát Điều tra (CSĐT) C46, Bộ Công an đối với Trần Xuân Giá về tội "Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lí kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng" quy định tại Điều 165 Bộ luật Hình sự.
Ngày 1/8/2013 Cơ quan CSĐT Bộ Công an ban hành kết luận số 05/C46-P10 về vụ án Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn phạm tội kinh doanh trái phép, lừa đảo chiếm đoạt tài sản, trốn thuế và cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lí kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng xảy ra tại Ngân hàng Thương mại Cổ phần Á Châu (ACB) và một số công ty trên địa bàn TP Hà Nội và TP Hồ Chí Minh.
Báo Người cao tuổi nhận được đơn đề nghị đình chỉ vụ án (kèm theo hồ sơ) của ông Trần Xuân Giá. Tổng Biên tập Báo Người cao tuổi có nhờ Tiến sĩ, Luật sư Dương Mạnh Hùng thẩm định vụ việc dưới góc độ của luật sư. Báo Người cao tuổi giới thiệu với bạn đọc bài viết dưới đây của tác giả Dương Mạnh Hùng...
Từ bản kết luận số 05/C46-P10 của Cơ quan Cảnh sát Điều tra, Bộ Công an
Ngày 1/8/2013 Cơ quan CSĐT Bộ Công an đã tống đạt bản kết luận số 05/C46-P10 như nêu ở trên. Cơ quan CSĐT đã kết luận ông Trần Xuân Giá, cựu Chủ tịch HĐQT Ngân hàng ACB có hành vi cố ý làm trái với vai trò đồng phạm giúp sức như sau:
"Kí biên bản cuộc họp Thường trực HĐQT Ngân hàng ACB ngày 22/3/2010 ra chủ trương dùng tiền huy động của dân uỷ thác cho nhân viên Ngân hàng ACB và công ty gửi tiền VNĐ, USD vào các tổ chức tín dụng". Theo đó, Cơ quan CSĐT đề nghị VKSND Tối cao truy tố để Tòa án xét xử đối với ông Trần Xuân Giá về tội danh trên.
Xác định sự thật của vụ án một cách khách quan, toàn diện, làm rõ những chứng cứ xác định có tội và chứng cứ vô tội là một trong những nguyên tắc cơ bản đuợc quy định trong Bộ luật Tố tụng Hình sự (BLTTHS). Người có hành vi nguy hiểm cho xã hội đến mức độ đáng kể, trái với Bộ luật Hình sự (BLHS) mới có thể được coi là tội phạm. Đây cũng là một trong những căn cứ, điều kiện khi xem xét, quy kết một người có phạm tội hay không.
Theo Điều 165 BLHS về tội cố ý làm trái quy định của Nhà nuớc về quản lí kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng thì đặc trưng của tội này là: - Người phạm tội phải là người có chức vụ quyền hạn; - Người đó đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn cố ý làm trái quy định của Nhà nuớc về quản lí kinh tế; - Hành vi cố ý làm trái đó phải gây hậu quả nghiêm trọng.
Đây là những dấu hiệu dặc trưng bắt buộc của tội cố ý làm trái. Khi điều tra, muốn kết luận một người nào đó phạm tội này, nhất thiết và bắt buộc CQĐT phải có đầy đủ tài liệu, chứng cứ chứng minh người đó đã có đủ những dấu hiệu đặc trưng trên.
Căn cứ Điều 165 BLHS, căn cứ vào các quy định hiện hành của pháp luật tại thời điểm xảy ra vụ việc và căn cứ vào nội dung biên bản họp Thường trực HĐQT Ngân hàng ACB ngày 22/3/2010 (gọi tắt là BB 22/3), cho thấy: Ông Trần Xuân Giá không có hành vi lợi dụng chức vụ, quyền hạn cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lí kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng. Bởi lẽ: - Luật Các tổ chức tín dụng (TCTD) 1997 không cấm việc một ngân hàng uỷ thác cho các nhân viên gửi tiền ở một ngân hàng khác; - Luật Các tổ chức tín dụng 2010 và các văn bản hướng dẫn của Ngân hàng Nhà nước (NHNN) cũng không cấm hoạt động uỷ thác này.
Ngày 8/3/2012 NHNN ban hành thông tư số 04/2012/TT- NHNN hướng dẫn về nghiệp vụ nhận uỷ thác và uỷ thác của TCTD thì Ngân hàng ACB đã chấm dứt thực hiện việc uỷ thác nêu tại BB 22/3 gần nửa năm truớc đó. Nội dung trong BB 22/3 không đề cập gì đến các quy định về quản lí trần lãi suất của NHNN và ông Giá cũng chưa bao giờ đưa ra hay chỉ đạo về lãi suất tiền gửi mà Ngân hàng ACB phải được nhận với tư cách bên uỷ thác tiền gửi. Việc quy định mức lãi suất trả cho bên gửi tiền bao nhiêu, bằng phương thức nào thuộc về trách nhiệm, quyền hạn của bên huy động tiền gửi, Ngân hàng nhận tiền gửi.
Như vậy khi luật không cấm, các văn bản dưới luật không quy định, không điều chỉnh thì các TCTD có quyền làm mà không thể bị coi là cố ý làm trái luật. Đã không có hành vi làm trái luật thì đương nhiên không có tội phạm xảy ra và càng không thể truy cứu trách nhiệm hình sự đối với người không có hành vi nguy hiểm này. Rõ ràng về phương diện điều tra, Cơ quan CSĐT phải viện dẫn đúng được điều luật cụ thể nào về quản lí kinh tế mà việc làm của ông Trần Xuân Giá đã vi phạm, làm trái, làm ngược lại, làm không đúng với nội dung điều luật đó. Nhưng bản kết luận điều tra đã không chỉ ra được, chỉ ra đúng điều luật nên người bị quy kết chưa "tâm phục khẩu phục". Còn về tố tụng, VKS sẽ khó truy tố, buộc tội, Tòa án sẽ khó ra một bản án có tội đúng nghĩa.
Hậu quả nghiêm trọng theo kiểu “râu ông nọ cắm cằm bà kia”
Về hậu quả nghiêm trọng, bản kết luận điều tra khẳng định: "Việc Trần Xuân Giá đồng ý chủ trương uỷ thác cho 19 nhân viên Ngân hàng ACB gửi tiền vào Ngân hàng Viettinbank, bị Huỳnh Thị Huyền Như chiếm đoạt trực tiếp gây thiệt hại cho Ngân hàng ACB tổng số tiền 718,908 tỉ đồng". Việc khẳng định do ông Giá gây ra không có đủ căn cứ, bởi vì:
- Khoản 8 Điều 12 quyết định số 1284/2002/QĐ-NHNN về quy chế mở và sử dụng tài khoản tiền gửi tại NHNN và TCTD, Ngân hàng nhận tiền gửi phải "chịu trách nhiệm về những thiệt hại, vi phạm, lợi dụng trên tài khoản của khách hàng do lỗi của mình". Nên việc quy kết hậu quả này cho ông Giá không khác gì "quýt làm cam chịu", đem hậu quả thuộc trách nhiệm của tổ chức, cá nhân khác gán ghép cho ông theo kiểu "râu ông nọ cắm cằm bà kia" là trái với lí luận về mối quan hệ nhân quả theo Bộ luật Hình sự.
- Việc lừa đảo chiếm đoạt 718,908 tỉ đồng do Huỳnh Thị Huyền Như tự làm, tự chịu trách nhiệm và không liên quan đến việc gửi tiền hợp pháp của 19 nhân viên Ngân hàng ACB; về mặt quan hệ nhân quả trong Bộ luật Hình sự hoàn toàn không phải do chính việc làm của ACB và ông Giá gây ra.
- Đến nay, vụ án Huỳnh Thị Huyền Như và đồng phạm lừa đảo chiếm đoạt tài sản, lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi tiến hành công vụ, vi phạm các quy định cho vay trong hoạt động của các TCTD và một số tội phạm khác vẫn chưa được xét xử, chưa có bản án có hiệu lực pháp luật kết luận Huyền Như đã chiếm đoạt tài sản của Ngân hàng ACB hay Ngân hàng Viettinbank? Do đó việc Cơ quan CSĐT kết luận 718,908 tỉ đồng là thiệt hại cho Ngân hàng ACB, e rằng, đó là việc "cầm đèn chạy trước ô-tô", về tố tụng là sự vuợt quá quyền năng tố tụng, có phần chủ quan, suy diễn bất lợi cho người bị quy kết.
Cơ quan CSĐT cho rằng do ông Trần Xuân Giá chủ trương cho phép uỷ thác cho nhân viên gửi tiền vào các ngân hàng nên đã dẫn tới "… làm sai lệch số lượng tiền gửi, cũng như tài sản thực có của các ngân hàng, từ đó làm ảnh huởng đến việc ra chủ trương điều hành thị trường tiền tệ, gây rối loạn thị trường tiền tệ, gây hậu quả phi vật chất đặc biệt lớn trong việc thực hiện chính sách tiền tệ của Chính phủ".
Đây là nhận định chủ quan, thiếu căn cứ khi đánh giá, xác định hậu quả nghiêm trọng. Bản kết luận điều tra đã không chỉ ra được việc sai lệch số lượng tiền gửi hoặc tài sản thực có của các ngân hàng ảnh hưởng bởi việc gửi 37 nghìn tỉ đồng của Ngân hàng ACB là như thế nào? Bản kết luận điều tra cũng không đưa ra được bằng chứng nào về việc cả thị trường tiền tệ bị rối loạn ra sao từ việc uỷ thác nhân viên gửi với tổng số tiền 37 nghìn tỉ đồng của Ngân hàng ACB. Nội dung nêu trong bản kết luận điều tra nói trên là nhận định chủ quan, duy ý chí, trên thực tế không hề có thiệt hại này xảy ra.
Có đồng phạm với vai trò giúp sức hay không?
Điều 290 BLHS quy định: "Đồng phạm là trường hợp có 2 người trở lên cố ý cùng thực hiện một tội phạm". Trước tiên, không thể quy kết một cách suy diễn rằng các thành viên Thường trực HĐQT khi thông qua việc ra chủ trương tại thông báo của Thường trực HĐQT là người giúp sức (đồng phạm) với Nguyễn Đức Kiên. Theo lí luận, người đồng phạm phải có hành vi cố ý, phải nhận thức được hành vi mà mình thực hiện là trái pháp luật nhưng vẫn cố ý thực hiện, người đó phải thấy trước được hậu quả có thể xảy ra hoặc tất nhiên xảy ra, mong muốn cho hậu quả xảy ra.
Về chủ quan, khi kí BB 22/3/2010, ông Giá hoàn toàn nhận thức hành vi của mình, không trái luật tại thời điểm ban hành chủ trương, kí biên bản. Ông cũng không thể thấy được sẽ có hậu quả gì xảy ra khi đó là chủ trương không trái luật, chắc chắn trong thâm tâm ông hoàn toàn không mong muốn cho hậu quả xảy ra như cáo buộc, nên không thể có sự cùng chung cố ý với Nguyễn Đức Kiên để rồi bị úm ba la "biến" thành đồng phạm.
Theo khoản 2 Điều 20 BLHS, người giúp sức là người tạo những điều kiện tinh thần hoặc vật chất cho việc thực hiện tội phạm. Về khách quan, ông Giá không có hành vi giúp sức về vật chất hay tinh thần cho Nguyễn Đức Kiên phạm tội. BB 22/3/2010 với nội dung không trái luật do ông Giá tham gia kí, không thể coi là vật chứng để cho rằng đã có sự giúp sức về tinh thần. Ở đây ông Giá cũng không có hành vi trái pháp luật hình sự, không có hành vi cố ý làm trái. Cần xem xét khách quan, khoa học để dư luận hiểu, nhất là khi ông Giá đã từng 25 năm là Thứ trưởng, Bộ trưởng của Nhà nước, từng lãnh đạo một Bộ lớn mà nhiều người đến nay vẫn dành những tình cảm tốt đẹp đối với con người đã quá cái tuổi "cổ lai hi".
(Người Cao tuổi)
 

Về cái gọi là “Tuyên bố về thực thi quyền dân sự và chính trị”


Thời gian gần đây, một số người đã đưa ra cái gọi là “Tuyên bố về thực thi quyền dân sự và chính trị”, đòi “Quốc hội dừng việc thông qua bản Hiến pháp sửa đổi”, đòi “chuyển đổi thể chế chính trị của nước ta từ toàn trị sang dân chủ một cách ôn hòa”...

Họ liệt kê, trích dẫn những hạn chế đã được Đảng ta đánh giá để dựa vào đó cố tình xuyên tạc, thổi phồng khuyết điểm, vẽ “bức tranh xám xịt” về xã hội ta; triệt để lợi dụng sự thoái hóa, biến chất của một số cán bộ, đảng viên có chức, có quyền để đả kích, nói xấu, quy kết trách nhiệm, bôi nhọ phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, những thành tựu của cách mạng Việt Nam. Điều họ muốn là nhân dân Việt Nam phải từ bỏ con đường xã hội chủ nghĩa mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn để thực hiện cái gọi là “chuyển đổi thể chế chính trị một cách ôn hòa” đi theo con đường tư bản chủ nghĩa...

Điều họ cần biết là những thành tựu to lớn của cách mạng Việt Nam trong hơn 80 năm qua luôn gắn liền với sự lãnh đạo của Đảng, Bác Hồ kính yêu. Vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam với nền tảng tư tưởng là chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đã được lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc, giành độc lập tự do, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của dân tộc ta ghi nhận, khẳng định và tiếp tục khẳng định là không thể thay thế. Đảng không có mục đích nào khác ngoài mục đích phục vụ Tổ quốc, phụng sự nhân dân. Đó là sự thật hiển nhiên, không thể phủ nhận, xuyên tạc, bác bỏ. Những luận điệu của cái gọi là “Tuyên bố về thực thi quyền dân sự và chính trị” đều mang bản chất cơ hội, thực dụng, không nhằm mục đích đem lại độc lập, tự do, hạnh phúc cho dân tộc ta mà nhằm mục đích xóa bỏ thành quả cách mạng, vai trò lãnh đạo của Đảng và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, đi ngược lại với ý chí, nguyện vọng của nhân dân Việt Nam.

Chúng ta không ngạc nhiên trước những luận điệu trên và những luận điệu này cũng đã từng được các thế lực thù địch, phản động sử dụng để thực hiện âm mưu, hoạt động “diễn biến hòa bình”, kích động bạo loạn, nhằm thực hiện “cách mạng màu” ở Việt Nam. Nhân dân Việt Nam đã từng chịu cảnh áp bức, đô hộ, nước mất nhà tan do chế độ thực dân, phong kiến áp đặt; phải gánh chịu bao nhiêu đau thương, mất mát trong đấu tranh giành độc lập, tự do cho đất nước, trong các cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc, luôn hiểu rõ giá trị của độc lập, tự do và cuộc sống bình yên, hạnh phúc ngày hôm nay. Cho dù cuộc sống còn nhiều thử thách trong hiện tại và ở phía trước, nhưng nhân dân Việt Nam vẫn vững tin vào sự lãnh đạo của Đảng đối với tiến trình cách mạng Việt Nam; đoàn kết, bảo vệ thành quả cách mạng, phấn đấu xây dựng đất nước ta đàng hoàng hơn, to đẹp hơn, như Bác Hồ kính yêu lúc sinh thời đã từng mong ước.

Hoàng Nghĩa Sử
(ANTĐ) 

Kami - Chân lý luôn thuộc về sự chính nghĩa

Hôm vừa rồi có đọc bài "Nhìn ngược thì lóa" của ThS Đăng Minh trên báo CAND nói về việc tranh luận các vấn đề xung quanh bản "Tuyên bố 258" của Mạng lưới bloggers Việt nam. Nội dung bài viết cũng không có gì mới, tuy nhiên cái tựa bài "Nhìn ngược thì lóa" đã để lại cho tôi ấn tượng về sự khéo léo trong việc đánh tráo khái niệm. Nếu câu đó là "Nhìn ngược sáng thì lóa", thì chả có gì để bàn vì điều đó đã thuộc về chân lý. Còn ở đây, tác giả đã cố ý khẳng định chính kiến của đảng và nhà nước Việt nam cũng như của Nhóm phản bác Tuyên bố 258 là chân lý. Kiểu nếu ai "Nhìn ngược (điều tôi đồng tình) thì lóa" thì khó mà chấp nhận được.
Thực ra nếu ta nhìn ngược một vấn đề với người khác không phải bao giờ cũng là sai, vì chắc gì cánh nhìn nhận và đánh giá vấn đề của anh đã là đúng? Vì trên thực tế chỉ khi ta nhìn vào một nguồn sáng thì mới xảy ra hiện tượng lóa mắt. Do vậy, dù theo nghĩa đen hay nghĩa bóng thì thì câu "Nhìn ngược thì lóa" chỉ đúng cho những điều được ví như ánh sáng, như những điều thuộc về chân lý và sự chính nghĩa. Nghĩa là khi ta suy nghĩ (nhìn) ngược các vấn đề thuộc về chính nghĩa hay là chân lý thì chắc chắn ta sẽ bị lóa. Trong bài viết "Văn hóa đối thoại và tranh luận cần được khuyến khích" của mình gần đây, tôi đã viết "Vấn đề ở đây có lẽ là do sự ngộ nhận của các tác giả nói trên, họ không biết rằng Chân lý chỉ xuất hiện khi một ý kiến mang tính tổng quát hóa có tính khoa học, được chứng minh và kiểm nghiệm thực tế, thể hiện tính chất phổ quát và không tìm được sự kiện trái ngược, thì ý kiến sẽ được coi là đúng. Có nghĩa là mọi ý kiến ngoài việc mang tính khoa học thì nó còn phải được chứng minh, kiểm nghiệm thực tế và không tìm được sự kiện trái ngược. Thì khi ấy ý kiến đó mới tạm được coi là chân lý. Để tìm đến chân lý, thì biện pháp tranh luận, dùng các luận cứ từ thực tế để chứng minh nhằm đưa các suy nghĩ trái ngược trở nên đồng thuận chấp nhận. Chứ không ai bình thường lại tự cho mình quyền khẳng định những ý kiến của họ đưa ra không thông quan tranh luận là duy nhất đúng, buộc mọi người phải khuất phục và chấp nhận. Điều đó chỉ thấy ở những kẻ độc tài hoặc điên khùng.".Điều này xin trích lại ở đây nghĩ cũng không thừa. Nói như vậy để thấy, không nên sa đà vào chuyện đúng sai, phải trái nếu hai bên không thông qua tranh luận một các có văn hóa và dùng các lý lẽ hay dẫn chứng mang tính khoa học, logic và thống nhất cho đến khi một bên không thể đưa ra các ý kiến trái chiều. Đó là khi các bên đã tìm ra chân lý. Tóm lại là cái đúng sẽ thuộc về phe theo đuổi và bảo vệ sự chính nghĩa và cái sai sẽ thuộc về phe theo đuổi và bảo vệ sự phi nghĩa. Có nghĩa là khi nào hai phe tranh luận để đi đến kết luận cái nào là chính và cái nào là tà thì mới đến hồi kết.
Trong tranh luận người Việt mình có một thói xấu, cái lỗi này hình như 99% người Việt là mắc phải đó là thói gia trưởng, vì thế thành ra sinh ra cái bệnh nhiều người nói hay viết theo kiểu cứ như đúng rồi. Nhắc đến thói xấu này, đã có người nói rằng "Đa phần người Việt Nam chúng ta đón nhận những ý kiến phản biện bằng sự suồng sã của con vẹt và thói hách dịch của kẻ bề trên. Nó là biểu hiện cho sự cùm trói tư duy, không chấp nhận bất cứ quan điểm nào khác chủ kiến của mình và chỉ gìn giữ những định kiến mà không cần liên hệ với giá trị hiện thời – tự coi tầm hiểu biết của mình là chân lý bất biến.". Không những thế, một số người cứ cố tình sa vào lối chứng minh rằng ông X, bà Y... là người ở phe nọ, đảng kia (đối diện) có chính kiến khác với họ, thay vì phản biện bằng lý lẽ vì họ nghĩ ai có suy nghĩ khác họ là những suy nghĩ luôn luôn sai. Có thể nói đây là lý do phát sinh ra các cụm từ nghe (dùng) lâu trở thành quen, đó là Rân chủ, Rận... hay Dư luận viên, Dư lợn viên... dành cho hai phe đối nghịch.
Về điều này cá nhân tôi thấy không đồng ý, vì nó có vẻ cực đoan nếu không nói là thiếu văn hóa mà người tử tế hay có học không nên dùng những đại từ dạng này. Vì nếu với tư duy chấp nhận sự khác biệt về tư tưởng, thì chuyện người ta nói khác suy nghĩ của mình là điều bình thường và nếu là người có tự trọng thì xin khuyên mỗi người nên tự đặt câu hỏi "Mình là cái thá gì mà cấm người ta nghĩ khác?". Vả lại lao động là vinh quang, làm nghề gì cũng quý miễn là bỏ công sức ra để kiếm tiền thì nghề dư luận viên, hay ủng hộ dân chủ cũng chả có gì là xấu. Bởi cuộc đấu tranh về tư tưởng giữa hai bên, mà người ta thường gọi là lề trái và lề phải cũng đang ở giai đoạn "Sư bảo sư phải, Vãi bảo vãi hay", chứ chưa có gì là khẳng định tuyệt đối là bên nào đúng, bên nào sai. Cứ như bài học "Dù sao trái đất cũng vẫn quay" của Galileo Galilei thì chân lý đâu thuộc về kẻ mạnh.
Do đó quản trị xã hội theo phương thức Dân chủ hay độc tài nó cũng có các điểm yếu và điểm mạnh tác động lên xã hội khác nhau, nếu phương thức Dân chủ là tuyệt vời, là tuyệt đối đúng thì tại sao không chỉ nước Mỹ mà còn nhiều quốc gia dân chủ khác đã và đang mắc phải hội chứng kiểu "ObamaCare" hiện nay? Quan trọng là nó bế tắc không chỉ về ngân sách mà còn nhiều những mặt khác mà các chính quyền cũng như dân chúng trong thể chế chính trị được coi là tiến bộ sẽ còn phải đối mặt trong tương lai. Cho dù cá nhân tôi cũng ít nhiều tin rằng nền dân chủ tự do phương tây tuy không phải là hình thức quản trị xã hội hoàn hảo nhất, nhưng đến thời điểm này có thể coi là mô hình hoàn thiện và tốt nhất. Với bằng chứng là sự gia tăng đáng kể của dân chủ trong thế kỷ 20, mà theo tổ chức phi chính phủ Freedom House ở Mỹ đã tiến hành thống kê cho biết; nếu ở năm 1900, không có quốc gia nào trên thế giới có nền chính trị đa đảng mang tính cạnh tranh với hình thức bỏ phiếu phổ thông, và chỉ có khoảng 12% nhân loại sống trong một hình thức cai trị có thể được xem là có phần dân chủ. Thì đến đầu thế kỷ 21, 120 trong số 192 nước được quốc tế công nhận trên thế giới được cai trị bằng các nền dân chủ có bầu cử, và 60% dân số thế giới sống trong một chế độ có lãnh tụ được bầu cử một cách dân chủ. Và đây sẽ là con đường của hầu hết các nước khác chắc chắn sẽ phải tiếp bước.
Tôi ủng hộ cho xu hướng dân chủ, cũng chỉ vì thiết chế này luôn luôn ở xu thế hoàn thiện bản thân mình không ngừng do nó có một hệ thống kiểm tra và điều chỉnh (check and balaced) quyền lực nhà nước để chống sự lạm quyền của các chính đảng và các chính trị gia. Nói thiết chế Dân chủ có nhiều ưu điểm cũng chỉ đúng một phần, vì nếu hiểu sâu về dân chủ và tiến trình lịch sử của thể chế chính trị Dân chủ sẽ thấy, nó còn có không ít nhược điểm cần phải khắc phục và kiềm chế. Vì một khi người ta đi đến quyền lực bằng tiền (mua phiếu) thì việc kiếm chác khi đạt được quyền lực để thu hồi vốn là điều đương nhiên. Vì thực chất chính trị Dân chủ nếu không hoàn thiện về "luật chơi" thì nó sẽ tạo kẽ hở và là một nghề kinh doanh mang lại lợi nhuận không hề ít.
Cũng như thế, đường lối Chủ nghĩa Xã hội của đảng CSVN đang theo đuổi không phải là hoàn toàn dở nếu luật chơi được hoàn thiện và quan trọng là sự giả dối vĩnh viễn không được phép có mặt. Không thể chấp nhận kiểu một mặt chính quyền Việt nam bằng mọi cách đề nghị các quốc gia phát triển khác công nhận Việt nam là một nước có nền Kinh tế thị trường hoàn chỉnh, hay việc ca ngợi thành tựu của đảng và chính quyền cải cách và đổi mới nên đã tạo dựng nên không ít tỷ phú đô la người Việt. Song mặt khác chính quyền cứ ra rả là đảng và nhà nước kiên định với Chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Điều đó dễ làm cho những người có học sẽ hiểu nhầm K.Marx, VI. Lenin và CT. Hồ Chí Minh... gần đây bị nhân bản trong phòng thí nghiệm và đến nay có tư tưởng trái ngược hoàn toàn với những luận điểm Kinh tế-Chính trị cơ bản của Chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh.

Bích chương bầu cử của Đảng Công nhân Đức Quốc gia XHCN(Đảng Quốc Xã Đức) vào năm 1932 với nội dung (Dân lao động chúng tôi đã thức tỉnh! Chúng tôi bầu cho Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa!).

Nếu các bạn biết rằng, nhà nước độc tài Quốc xã của Andolf Hitler mà ta thường gọi là phát-xít là một ví dụ điển hình của chính trị Dân chủ nếu không hoàn thiện về "luật chơi". Ban đầu nó cũng hình thành và ra đời trong cái mà người ta gọi là dân chủ nghị viện, thông qua bầu cử đa đảng, song dần bị Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa của Hitler thâu tóm đa số tuyệt đối ghế trong Nghi viện, biến nó trở thành hình thức độc tài nghị viện. Thực ra lịch sử chính trị cận đại của Việt nam từ năm 1945 đến nay cũng đã và đang đi theo vết xe đổ của Adolf Hitler và Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa. Với điều mà được mô tả là "biện pháp phòng vệ chống lại những hành động bạo lực phương hại đến đất nước"của Adolf Hitler và Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa. Thông qua các Nghị định mang nội dung độc tài, chính quyền của Adolf Hitler và Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa tự cho phép, như "Hạn chế tự do cá nhân, quyền tự do phát biểu ý kiến, kể cả quyền tự do báo chí; quyền tụ tập và lập hiệp hội; và những sự vi phạm tính riêng tư của thư tín, điện tín và điện thoại; và giấy phép lục soát nhà, lệnh tịch thu cũng như hạn chế về tài sản, cũng được cho phép vượt quá những quy định khác". Nhưng vì sự chuyển biến này ở Việt nam được biện minh là do các yếu tố của lịch sử để lại trong một thời gian dài khiến người ta không để ý. Nhưng thực ra nó là sự tương đồng với các chính sách của Adolf Hitler và Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa , đó là sự lạm quyền của nhà nước kể cả trong việc vi phạm Hiến pháp quốc gia, tự cho mình là đảng chính trị duy nhất trong khi ý chí của dân chúng hầu như bị tê liệt trước sức mạnh của bạo lực. Nếu các bạn biết được điều này thì xin hỏi sau khi giật mình thì các bạn còn có thể cho phép mình để "luôn đứng cao hơn hoàn cảnh bản thân mình để viết vì cái chung, vì điều tối thượng là sự ổn định và phát triển của đất nước.", hay nói một cách khác là bảo vệ cho tư tưởng của nhà độc tài phát xít Adolf Hitler như nhà văn Đông La hay không?
Nhắc đến chuyện này cũng để thấy việc tôn trọng sự khác biệt hay cổ súy cho đa nguyên tư tưởng là điều nên làm, dẫu những điều này không có lợi cho những kẻ độc tài về tư tưởng khi họ muốn gò ép hoặc bắt buộc tất cả mọi người hay cả một dân tộc phải có chung một suy nghĩ như họ. Suy nghĩ của đỉnh cao trí tuệ, điều mà trước đây chúng ta thường thấy xuất hiện trên truyền thông hay các bài giảng chính trị của đảng. Phần cũng vì từ bài viết của nhà văn Đông La có đoạn mà mình thích nhất, khi ông viết "Tôi là một nhà nghiên cứu trên nhiều lĩnh vực, đã có những công trình được áp dụng vào thực tế và đã và sẽ in nhiều sách, vì vậy tư duy của tôi luôn mang tính khoa học, luôn logic và thống nhất. Tôi cũng luôn đứng cao hơn hoàn cảnh bản thân mình để viết vì cái chung, vì điều tối thượng là sự ổn định và phát triển của đất nước. Chỉ thế thôi! TPHCM 25-3-2013". Điều đó cho thấy, dẫu ai có viết vì cái chung, vì điều tối thượng là sự ổn định và phát triển của đất nước như họ nghĩ, thì cũng không phải là phải ca ngợi và cổ vũ cho cả những điều không đúng, không tốt. Và cũng đừng bất chấp sự thật lẽ phải và đạo lý của con người để lên gân lên cốt hòng lấy điểm với các thế lực chính trị hay fan cuồng của mình.
Sự khác biệt giữa những kẻ mà người ta gọi là "bút nô" hay "văn nô" và những cây bút chân chính là như vậy.
Kami
(Blog Kami) 

Trần Xuân Hoài - Đạo luật và đạo lý


Hiến pháp là đạo luật gốc của xã hội vì vậy khi xây dựng Hiến pháp phải lấy Đạo lý làm tiêu chí khởi thủy. Đạo lý không phải và không thể là ý chí của một người, một nhóm người, một tổ chức. Nó phải được toàn nhân loại thừa nhận. Đó là đạo lý phổ quát.
Luật pháp là chuyện trọng đại hàng đầu của một nhà nước. Chỉ riêng thuật ngữ thôi cũng đã phải cân nhắc kỹ lưỡng. Các sinh viên luật trẻ tuổi đang tranh luận kịch liệt về phân biệt thuật ngữ "luật", "bộ luật" và "đạo luật". Điều này xin dành cho các vị hàn lâm áo mão cũng như các cây đa cây đề về luật pháp trả lời cho các bạn trẻ, và cũng là để các vị tự vấn mình.
Tìm trong tiếng Việt, có hai thứ văn bản được gọi là “Đạo”. Thứ nhất là Đạo sắc phong của vua. Ví như bản hiệu “Tiết hạnh khả phong” vua ban cho bà góa trẻ thờ chồng trọn đời. Cái thứ hai là Đạo luật. Chữ “Đạo” ở cả hai trường hợp cùng một ý, có lẽ xuất phát từ chữ Đạo(*), gốc Hán-Việt là cờ tiết, biển hiệu nhà vua. Chắc các cụ nhà ta ngày xưa ghép từ gốc Hán tạo ra hai thứ văn bản có chữ Đạo này với ý cái văn bản nào được vua ban, thì gọi là đạo. Như vậy, đạo luật phải chăng là hàm ý của vua ban luật cho dân. Điều suy đoán đó có thể đúng, có thể sai. Nhưng trên thực tế thì cung cách làm luật, tư duy làm luật, cách thảo luận và thông qua luật của nước ta ngày nay vẫn mang đậm dấu ấn của việc ban cho dân cái luật. Nói khác đi, luật là để cho đối tượng bị luật điều chỉnh chấp hành, còn người thảo ra và thi hành luật đó thì không thể bị ràng buộc. Chỉ lấy một thí dụ nhỏ, luật đã soạn ra, được thông qua rồi, mà còn phải chờ thông tư, nghị định mới thi hành được là một kiểu ban luật như vậy.. Đọc văn bản luật giấy trắng mực đen rồi nhưng hiểu luật thế nào, giải thích thế nào… thì không được phép, nếu không có văn bản dưới luật của bên thực thi luật ban hành.. Chưa nói đến việc thực thi hay không, thực thi thế nào, có đúng luật hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào bên thực thi luật, cho thế nào dân được thế ấy.
Chẳng hạn đã có phán quyết về việc người dân phạm “tội lợi dụng sơ hở của pháp luật để…”. Rõ ràng phải xử người tạo ra sơ hở của pháp luật, sao lại xử người sử dụng nó!
Thật chẳng khác gì câu cửa miệng của dân gian ngày xưa: Vua ban, Quan dạy, Dân chạy ngược chạy xuôi. Chuyện này kéo dài quá lâu đã thành điều mặc nhiên đối với các chính khách lập pháp, hành pháp và tư pháp Việt nam.
Chả thế mà vừa qua Quốc hội có quyết định chưa thông qua luật đất đai sửa đổi, tuy là việc bình thường của lập pháp các nước, nhưng ở ta lại có một hiệu ứng đặc biệt. Một tờ báo đã viết, quyết định không thông qua theo đúng lộ trình này khiến nhiều vị đại biểu quốc hội thở phào. Còn với những người dân bình thường, ít chữ nghĩa, thì nói, thế là hợp đạo lý.
Khái niệm đạo lý ở đây chẳng liên quan gì đến cái đạo sắc của vua ban cả. Đạo lý (**) tự cổ chí kim, ở các nước có văn hóa, đều có nghĩa như nhau, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đạo là con đường sáng phải đi. Lý là cái lẽ đúng phải theo. Như vậy đạo lý chính là cái cơ sở đúng đắn cả phần xác lẫn phần hồn, là chuẩn mực đầu tiên của xã hội con người.
Hiến pháp là đạo luật gốc của xã hội vì vậy khi xây dựng Hiến pháp, vì vậy phải lấy Đạo lý làm tiêu chí khởi thủy. Đạo lý không phải và không thể là ý chí của một người, một nhóm người, một tổ chức. Nó phải được toàn nhân loại thừa nhận. Đó là đạo lý phổ quát.
Dù rất tôn thờ Nho giáo, và thừa nhận Nho giáo là học thuyết có ngàn năm lịch sử, đã dẫn dắt ông cha ta xây dựng đất nước, truyền thống văn hóa xã hội, nhưng chắc rằng không thể lấy học thuyết “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” coi là đạo lý mở đầu cho Hiến pháp. Không phải vì học thuyết đó không xuất phát từ Việt nam, đơn giản, đó không phải là đạo lý phổ quát, nó chỉ dành cho nhóm gọi là “người quân tử”, còn bình dân, không phải ai cũng muốn, cần và có thể trị quốc, bình thiên hạ. Lại càng không thể dựa vào đó để đưa vào Hiến pháp, giả dụ theo quan điểm của nho gia, Điều X: Vua là người thay trời trị dân. Toàn bộ quyền lực quốc gia tập trung vào tay vua, từ lập pháp, hành pháp đến tư pháp… Hoặc viết Điều Y: Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung…(***)
Những dòng đầu tiên bản tuyên ngôn độc lập của Việt Nam 1945 là lấy từ Tuyên ngôn độc lập Mỹ: “Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc", và Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyên Pháp: ”Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi”. Với khẳng định tại Tuyên ngôn Độc lập của nước Việt nam: “Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được”, dân tộc Việt nam đã công nhận đó chính là đạo lý của loài người, của xã hội, và nướcViệt nam độc lập cũng nằm trong tập hợp văn minh đó, dù xuất xứ đầu tiên những tuyên ngôn đó từ đâu.
Hiến pháp cũng như luật pháp được lập ra để xây dựng một cộng đồng xã hội văn minh. Nó phải tuân thủ và giải quyết nhiều yêu cầu của xã hội con người, mà các yêu cầu đó về nguyên tắc có thể ảnh hưởng lẫn nhau và có khi loại trừ nhau. Vì vậy các yêu cầu đó phải có một thứ tự ưu tiên, cái trước được ảnh hưởng cái sau, nhưng không có chuyện ngược lại. Khoa học đã xác định, thứ tự đó là : Đạo lý, Lợi ích, Hậu quả và tính Khả thi.
Theo dõi các phiên thảo luận Hiến pháp vừa qua ở quốc hội, có thể thấy các đại biểu đa phần là xem xét theo thứ tự đảo ngược. Thậm chí, nguyên tắc tối thượng là tôn trọng đạo lý thì không mấy người đề cập tới. May mắn là hãy còn có cơ hội để các đại biểu tự nhắc mình, làm sao cho hợp đạo lý. Còn người dân ít chữ thì hiểu và đòi hỏi điều đó từ lâu rồi.
Hiến pháp 1992 sửa đổi có tôn trọng đạo lý hay không, trách nhiệm đang chờ ở các đại biểu quốc hội trong kỳ họp tới.
Trần Xuân Hoài
----------------------
(*) Đạo 纛, theo tìm hiểu của người viết, thuật ngữ “Đạo luật” không thông dụng trong ngôn ngữ Trung hoa
(**) Đạo lý 道理, justification basis
(***) Vua xử bầy tôi chết, bầy tôi không chết là không trung thành
(Thông tin Pháp luật Dân sự

Phần lớn cán bộ nghiện đều là con quan chức?

Số lượng công chức nghiện, nếu được công bố, sẽ rất sốc đối với dư luận. Họ còn sốc hơn, khi những công chức đó, phần lớn con nhà khá giả, con quan chức cấp phòng ở huyện, cấp sở ở tỉnh trở lên.

Tin "hót" nhất, diễn ra ngày cuối cùng của tháng 9 vừa qua là hội đồng kỷ luật của sở Kế hoạch và Đầu tư tỉnh Gia Lai quyết định kỷ luật cảnh cáo cán bộ Trần Anh Minh liên quan đến việc sử dụng trái phép chất ma tuý; còn sở Công Thương của tỉnh này thì đang có kế hoạch cho thôi việc đối với cán bộ Nguyễn Ngọc Anh (cán bộ chi cục Quản lý thị trường) vì hành vi sử dụng trái phép chất ma tuý. Điều này cho thấy, các cơ quan Nhà nước đã bắt đầu tuyên chiến với công chức sử dụng trái phép chất ma tuý. Vấn đề đặt ra là thủ trưởng các cơ quan có biết nhân viên nghiện không? Biết mà dung túng thì có bị xử lý vì đã che giấu hành vi vi phạm pháp luật không? Và làm thế nào để đội ngũ công chức thực sự trong sạch, không liên quan đến tệ nạn xã hội?

Khó xử lý công chức nghiện theo "tin đồn"

Chuyện là như thế này, ở nhiều tỉnh, cán bộ công chức nghiện thật nhưng thủ trưởng các cơ quan đó nói rằng, đó là tin đồn, không có bằng chứng, không xử lý được. Thật là nực cười, bởi tin đồn hay nghiện thật, ai cũng biết. Ở H.P, cán bộ nguồn còn nghiện, xin nghỉ việc không lương một thời gian để đi cai nghiện. Bảo, thủ trưởng cơ quan không biết là nguỵ biện. Số lượng công chức nghiện, nếu được công bố, sẽ rất sốc đối với dư luận. Họ còn sốc hơn, khi những công chức đó, phần lớn con nhà khá giả, con quan chức cấp phòng ở huyện, cấp sở ở tỉnh trở lên.

Cán bộ công an một số tỉnh mà chúng tôi có dịp tiếp xúc như: B.N, H.Y, H.D, H.P, H.N, Q.N..., kể với PV rằng: "Được giao nhiệm vụ kiểm tra lý lịch tư pháp công chức. Họ đã phát hiện, nhiều công chức nghiện chất ma tuý. Đến sở, ngành nào, thủ trưởng đều "bênh" nhân viên rất nhiệt tình. Khi vào cuộc, phát hiện ra, thông báo cụ thể, thủ trưởng lại xin giúp với nhiều lý do: Cháu nó là con bác A., cháu bà B., con ông C..., biết đấy nhưng không có chứng cứ, sao dám báo công an xử lý.

Hơn nữa, nó là "con ông, cháu cha", chưa xử lý nó, nó đã xử lý mình thì làm sao?". Cái kiểu thoái thác trách nhiệm dưới danh nghĩa "nhân đạo" này của một số thủ trưởng cơ quan hành chính sự nghiệp đã tạo điều kiện cho công chức nghiện có cơ hội nghiện nặng hơn. Họ không đủ dũng khí để loại bỏ công chức nghiện, vi phạm pháp luật này ra khỏi bộ máy của mình. Điều này thể hiện sự yếu kém về năng lực cũng như bộc lộ rõ thái độ dung túng, che giấu người vi phạm pháp luật của thủ trưởng đơn vị đó.
Ảnh chỉ có tính chất minh họa.
Ông Nguyễn Văn Hải, nguyên là lãnh đạo ban Tổ chức chính quyền - bây giờ là sở Nội vụ, đang nghỉ hưu ở Hà Nội, bộc bạch: "Khi tôi làm Trưởng ban Tổ chức chính quyền, nghe một số lãnh đạo ban, ngành, sở phàn nàn, cán bộ của họ là "con ông nọ, cháu bà kia" nghiện chất ma tuý nhưng không biết phải xử lý như thế nào? Tôi nói, anh cứ làm báo cáo lên ban, tôi chuyển bên công an giúp đỡ, xác minh, xử lý. Thế nhưng, các thủ trưởng này không dám báo cáo bằng văn bản, chỉ báo cáo miệng. Họ chỉ kêu ca, không dám "đụng chạm", không dám thừa nhận sự yếu kém trong lãnh đạo, quản lý cán bộ của mình hay thiếu bản lĩnh? Thấy đúng, phải kiên quyết xử lý đến cùng, không thể để vẩn đục đội ngũ công chức được".

Quy trách nhiệm thủ trưởng để xử lý tận gốc
Chúng ta có thể hiểu rằng, chế độ thủ trưởng, tức là thủ trưởng quyết định và chịu trách nhiệm về quyết định của mình trước cơ quan. Vì thế, trong cơ quan, có con nghiện - sử dụng trái phép chất ma tuý - thì thủ trưởng không thể không liên đới chịu trách nhiệm được. Lãnh đạo PC47, công an tỉnh B. cho biết: "Thủ trưởng ngành Đ. cam đoan, cơ quan tôi không có người nghiện ma tuý. Kiểm tra thực tế, có hai công chức "xịn" nghiện. Ngoài nghiện hai công chức này còn đến các tụ điểm ăn chơi thác loạn hàng đêm, gây bức xúc cho dư luận. Họ còn vay quỹ, nợ nần dây dưa, thậm chí quỵt nợ, thách thức cán bộ trong cơ quan. Có cán bộ phản ánh, thủ trưởng không xử lý mà cứ lờ đi là dấu hiệu của việc che giấu vi phạm. Công an áp giải đi xét nghiệm bất ngờ, phát hiện dương tính với chất ma tuý, hai công chức này còn đe dọa công an, gọi điện cho bác, chú, bố, chỉ đạo lãnh đạo công an xử lý người thi hành công vụ đúng. Chứng cứ rõ ràng, thế mà thủ trưởng cơ quan này vẫn chối bay, chối biến. Họ còn nói rằng, chẳng có ai "giám sát" việc xét nghiệm, ai đảm bảo, xét nghiệm đó là đúng, vô tư... Rõ ràng, đó là dung túng, bao che cho vi phạm pháp luật, cần phải xử lý người đứng đầu".

Trao đổi với PV báo Người đưa tin về việc xử lý công chức nghiện chất ma tuý, ông Thang Văn Phúc - nguyên Thứ trưởng bộ Nội vụ cho rằng: "Luật Công chức đã quy định rõ, cứ thế mà xử lý cán bộ nghiện. Thủ trưởng cơ quan biết, không dám đưa công chức nghiện ra để xử lý, cần quy trách nhiệm thủ trưởng. Tất nhiên, công chức nghiện, phần lớn là có "chỗ dựa" nên xử lý họ không đơn giản. Song, căn cứ vào kết quả làm việc hàng tháng, quý, năm, thừa lý do xử lý cán bộ nghiện, thừa chứng lý để loại bỏ họ khỏi cộng đồng công viên chức. Con nghiện không phải là tội phạm nhưng là người vi phạm pháp luật vì họ đã sử dụng trái phép chất ma tuý dẫn đến nghiện chất cấm. Thủ trưởng cơ quan có công chức nghiện nói rằng không xử lý được là nguỵ biện, che giấu vi phạm. Cần phải xem xét lại một cách toàn diện từ tư cách, năng lực, hành vi của người thủ trưởng này".

Luật gia Nguyễn Văn Phúc (Hà Nội) thẳng thắn: "Dấu hiệu che giấu vi phạm của thủ trưởng đơn vị có công chức nghiện là rõ ràng. Họ sợ ảnh hưởng đến uy tín, sợ bị cắt thi đua, sợ áp lực vô hình nào đó ảnh hưởng đến vị trí mình đang nắm giữ. Nếu những nỗi sợ hãi đó của họ được thể hiện, khi mà có phản ánh rằng, công chức A nghiện chất ma tuý, công chức B nghi nghiện, họ không có động thái xử lý thì sẽ bị xem xét ở góc độ có dấu hiệu che giấu người có hành vi vi phạm, không những bị xử lý theo luật Công chức mà nếu hành vi che giấu nghiêm trọng, có thể chuyển cơ quan điều tra, xác minh, xử lý hình sự".         
 
Phát hiện “kém” nên phải “ém” đi? Cách đây 10 năm, năm 2003, cục Phòng chống tệ nạn xã hội (bộ Lao động - Thương binh và Xã hội) đã tiến hành khảo sát ở 39 tỉnh, thành trên cả nước, với 1,9 triệu cán bộ công nhân viên chức và người lao động, phát hiện gần 2.000 người nghiện. Hầu hết là nam giới và hình thức sử dụng chất ma tuý ở mức tiêm, chích. Những cán bộ công nhân viên chức này bày tỏ nguyện vọng được tạo điều kiện để được cai nghiện tại gia đình, cộng đồng thay vì bắt buộc phải đi cai nghiện tập trung ở cơ sở chữa bệnh. Con số lớn như vậy, nhưng chính đại diện Cục này thừa nhận: Đó là con số nắm bắt được, thực tế còn nhiều hơn. Từ ngày đó đến nay, đã 10 năm trôi qua, vẫn chưa có một cuộc khảo sát, điều tra nghiêm túc, toàn diện về vấn đề này. Phải chăng, công chức nghiện ma tuý khó phát hiện xử lý tận gốc nên phải "ém" đi? 

Quỳnh Chi
(Người Đưa tin)  

Ngày 09/10/2013 - Bế tắc ngân sách ở Washington

  • IMF dự báo tăng trưởng của Trung Quốc giảm (RFI) - Một ngày sau Ngân Hàng Thế Giới đến lượt Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (IMF) công bố báo cáo về dự phóng tăng trưởng cho năm 2013 và 2014. GDP của Trung Quốc bị giảm 0,2 điểm so với báo cáo được công bố vào tháng 7/2013.
  • Hoa Kỳ: Tuần thứ hai tê liệt ngân sách, phe Cộng hòa bắt đầu chia rẽ (RFI) - Tại Hoa Kỳ, các công chức bước sang tuần thứ hai thất nghiệp kỹ thuật, trong khi ngân sách quốc gia vẫn chưa được thông qua. Đảng Cộng hòa tiếp tục yêu cầu rút luật về bảo hiểm xã hội thì mới bỏ phiếu thông qua luật tài chính, và đe dọa làm tương tự đối với vấn đề nâng trần nợ. Tuy nhiên, nội bộ đảng Cộng hòa đang phân hóa rõ rệt trong vấn đề này, trong bối cảnh cánh hữu của đảng áp đặt quan điểm của mình. Chủ tịch Hạ viện thuộc phe Cộng hòa ở vào một tình thế hết sức nhạy cảm.
  • Đấu giá viên kim cương 118 carat (VOA) - Một viên kim cương trắng có kích thước như một quả trứng nhỏ đã được rao bán với giá 27,3 triệu đôla tại một phiên đấu giá ở Hong Kong
  • EVN bị quy kết sai phạm trong quản lý (BBC) - Thanh tra chính phủ Việt Nam vừa công bố kết quả thanh tra tại Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) trong đó cho thấy nhiều sai phạm trong công tác quản lý và hoạt động kinh doanh.
  • TQ cảnh báo Mỹ về nguy cơ vỡ nợ (BBC) - Một quan chức Trung Quốc cao cấp cảnh báo Mỹ cần gấp rút phòng ngừa việc vỡ nợ có thể gây ảnh hưởng tồi tệ tới kinh tế Trung Quốc và toàn cầu.
  • Karzai chỉ trích Mỹ và Nato (BBC) - Tổng thống Afghanistan lên án chiến dịch của Mỹ và Nato trên đất nước ông và cáo buộc ‘dân thường bị sát hại’.
  • Việt-Nhật thúc đẩy an toàn hàng hải (BBC) - Chủ tịch Việt Nam Trương Tấn Sang gặp Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe bên lề hội nghị Apec tại Bali, thảo luận về an toàn hàng hải và tranh chấp biển.
  • Philippines sắp thả 3 tàu ngầm xuống Biển Đông (BaoMoi) - Hãng thông tấn Philippines (PNA) dẫn lời Thiếu tướng Gregorio Pio Catapang – chỉ huy Bộ Tư lệnh Bắc đảo Luzon (NOLCOM) cho biết, hải quân dự kiến mua thêm 3 tàu ngầm phi hạt nhân tấn công.
  • Trung Quốc khai thác triệt để sự vắng mặt của Obama tại Đông Nam Á (BaoMoi) - Trong khi Tổng thống Mỹ Barack Obama đang ngồi cắn móng tay, lo lắng đếm ngược thời gian nợ trần rơi xuống đầu chính phủ thì Trung Quốc sẽ tận dụng tối đa sự bối rối của Washington để củng cố quyền lực của mình tại Biển Đông, biến chuyến công du Hội nghị thượng đỉnh Đông Á thành chuyến nghỉ dưỡng nhẹ nhàng, không chướng ngại.
  • Trung Quốc sẽ dùng máy bay ném bom H-6K đe dọa Biển Đông? (BaoMoi) - Tạp chí quốc phòng Asia-Pacific Defense ngày 7/10 nhận định: bên cạnh tàu sân bay Liêu Ninh, Trung Quốc rất có thể sẽ đưa máy bay ném bom H-6K vào tác chiến tại Tây Thái Bình Dương, trong đó có Biển Đông – vùng biển chưa có được “tấm lá chắn” COC và đang bấp bênh trên bờ vực xung đột trước dự can thiệp ngày càng sâu và khiêu khích của Bắc Kinh
  • Kết nối Biển Đông: VNPT ủng hộ 2,2 tỷ đồng (BaoMoi) - Nhằm tiếp tục tuyên truyền, vận động các tổ chức và nhân cả nước, kiều bào ta ở nước ngoài tham gia ủng hộ chiến dịch “Kết nối biển Đông”, tối qua, 7/10/2013, chương trình giao lưu nghệ thuật “Kết nối biển Đông" đã được truyền hình trực tiếp tại Đài truyền hình Kỹ thuật số VTC.
  • Đê biển ở Cà Mau đối mặt với nguy cơ sạt lở lớn (BaoMoi) - Chưa có lúc nào đê biển, bao gồm đê biển Đông và đê biển Tây của tỉnh Cà Mau lại đối mặt với nguy cơ sạt lở lớn như hiện nay, nhất là đê biển Tây có chiều dài gần 100km nối liền giáp ranh với tỉnh Kiên Giang.
  • Khu vực biển Đông đề phòng lốc xoáy (BaoMoi) - Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Trung ương nhận định: Hôm nay (8/10) triều cường tại thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh Nam bộ đang xuống dần ở mức 1m 48, nhưng đến chiều mưa cục bộ lại diễn ra nên vẫn gây ngập úng cho các khu vực này.
  • Chủ tịch nước gặp lãnh đạo các nền kinh tế APEC (BaoMoi) - TP - Ngày 7/10 tại Indonesia, bên lề Hội nghị cấp cao Diễn đàn Hợp tác Kinh tế châu Á - Thái Bình Dương (APEC), Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có một loạt cuộc gặp gỡ, trao đổi với lãnh đạo các nước.
  • Trung Quốc sẽ phớt lờ vấn đề Biển Đông khi Obama vắng mặt tại EAS (BaoMoi) - (GDVN) - Theo Reuters ngày 7/10, Trung Quốc có thể tận dụng sự vắng mặt của Tổng thống Mỹ Barack Obama tại Hội nghị thượng đỉnh Đông Á (EAS) tại Brunei lần này để bỏ qua những tranh cãi liên quan tới tuyên bố chủ quyền bất hợp pháp của nước này trên Biển Đông và những biện pháp cứng rắn để củng cố ảnh hưởng của mình trên vùng biển này.
  • Trung Quốc xây căn cứ ngầm gần đảo Hải Nam (BaoMoi) - Truyền thông Nhật Bản ngày 7/10 cho hay Trung Quốc không những đang cho xây dựng một căn cứ tàu sân bay mà còn thiết lập một cơ sở dưới lòng biển ngoài khơi đảo Hải Nam. Trong khi đó, Bắc Kinh vẫn một mực phủ nhận cách hành xử hung hăng bất chấp luật pháp quốc tế trên biển Hoa Đông và Biển Đông, đồng thời tố ngược lại liên minh Mỹ-Nhật-Úc bên lề APEC.
  • Trung Quốc cảnh báo 3 cường quốc đừng “dính” vào Biển Đông (BaoMoi) - Trung Quốc hôm qua (7/10) đã lớn tiếng cảnh báo 3 cường quốc gồm Mỹ, Australia và Nhật Bản không nên sử dụng mối quan hệ liên minh giữa họ làm cái cớ để can thiệp vào các cuộc tranh chấp ở Biển Đông cũng như biển Hoa Đông. Trung Quốc còn kêu gọi 3 nước trên kiềm chế, không làm thổi bùng lên ngọn lửa căng thẳng trong khu vực.
  • Tầm nhìn Đại tướng Võ Nguyên Giáp về Biển Đông (BaoMoi) - Trong bài viết lược thuật này, chúng tôi trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc những chỉ đạo chiến lược của Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong giải phóng, xây dựng và bảo vệ biển, đảo Việt Nam. Tư liệu trong bài được lấy chủ yếu từ sách “Võ Nguyên Giáp - hào khí trăm năm” do NXB Trẻ phát hành.

Thượng đỉnh APEC 2013 bế mạc : Biển Đông tiếp tục được nêu trong hậu trường

Các lãnh đạo cùng phu nhân chụp ảnh kỷ niệm trước khi bế mạc APEC ngày 7/10/2013 tại Bali, Indonesia.
Các lãnh đạo cùng phu nhân chụp ảnh kỷ niệm trước khi bế mạc APEC ngày 7/10/2013 tại Bali, Indonesia. (REUTERS/Mast Irham/Pool)

Hội nghị Thượng đỉnh Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương APEC bế mạc hôm nay 08/10/2013 tại Bali (Indonesia). Chương trình nghị sự chính thức chủ yếu liên quan đến vấn đề tự do hóa thương mại giữa 21 nền kinh tế trong khối. Thế nhưng, thông qua một loạt các tuyên bố của các lãnh đạo, đặc biệt trong các cuộc họp song phương bên lề hội nghị, tranh chấp biển đảo giữa Trung Quốc với các láng giềng – trong đó có hồ sơ Biển Đông - tiếp tục được quan tâm.

Phát biểu trong diễn văn kết thúc Hội nghị tập hợp 21 quốc gia và vùng lãnh thổ gồm hơn 3 tỷ dân, chiếm hơn một nửa nền kinh tế thế giới, từ nước nhỏ bé như Singapore, Brunei cho đến các cường quốc như Mỹ, Nhật hay Trung Quốc, Tổng thống Susilo Bambang Yudhoyono của nước chủ nhà Indonesia đã nhấn mạnh : « Sự hợp tác chặt chẽ sẽ dẫn đến tình hình các bên đều có lợi, đặc biệt vào thời điểm nền kinh tế thế giới vẫn chưa hoàn toàn hồi phục ».

Bản Tuyên bố chung của APEC 2013 đa phần là một sự lặp lại của các mục tiêu lâu dài từng được đề ra từ trước. Chỉ có một vài yếu tố mới, chắng hạn như việc xem xét vấn đề an ninh lương thực, nguồn nước và năng lượng một cách "toàn diện", tính tới cả nhân tố gia tăng dân số lẫn biến đổi khí hậu.

Điều thu hút sự chú ý tuy nhiên là các hồ sơ nóng trong khu vực, trong đó có tranh chấp chủ quyền trong vùng Biển Đông giữa Trung Quốc và bốn nước ASEAN : Việt Nam, Philippines, Malaysia và Brunei.

Vấn đề này đã được Thủ tướng Nhật Bản chủ động nêu lên trong hai cuộc tiếp xúc song phương với Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang và Tổng thống Indonesia Yudhoyono.

Theo Thư ký báo chí Bộ Ngoại giao Nhật Bản bà Kuni Sato, trong cả hai cuộc hội đàm, các lãnh đạo đều nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc giải quyết tranh chấp thông qua đối thoại và trên cơ sở luật pháp quốc tế, trong đó có Luật Biển của Liên Hiệp Quốc.

Hãng tin Nhật Kyodo vào hôm qua còn cho biết thêm là trong cuộc gặp Chủ tịch nước Việt Nam, ông Abe còn gián tiếp đả kích Trung Quốc về việc đã có những hành động đơn phương nhằm « thay đổi hiện trạng bằng vũ lực » tại các vùng đang tranh chấp.

Trên hồ sơ Biển Đông, Tổng thống Philippines Benigno Aquino là một trong những lãnh đạo luôn luôn thu hút mối quan tâm của mọi người. Nói chuyện với các nhà báo Philippines vào tối hôm qua, 07/10, ông ghi nhận một vài tiến bộ trong các cuộc đàm phán giữa ASEAN và Trung Quốc nhằm hướng tới một bộ quy tắc ứng xử tại vùng Biển Đông. Theo ông Aquino : « Tôi không nói rằng việc ký kết bộ Quy tắc ứng xử đã gần kề… Nhưng đây đang là vấn đề hàng đầu trong tâm trí mọi người » sau 10 năm bị gác qua một bên.

Theo các nhà quan sát, đa số các lãnh đạo tập trung tại Bali sẽ đi thẳng đến Brunei để tham gia Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN và Đông Á, do đó, vấn đề Biển Đông chắc chắn sẽ lại được gợi lên, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nữa.
Trọng Nghĩa (RFI)

Châu Á chới với vì khủng hoảng ngân sách Hoa Kỳ


Những chỉ số chứng khoán tại thị trường Tokyo ngày 1/10/2013. (REUTERS/Issei Kato)

Bế tắc ngân sách Mỹ bắt đầu tác động đến một số hoạt động kinh tế của thế giới. Cuộc đọ sức chính trị kéo dài trên sân khấu Hoa Kỳ với ngân sách bị bắt làm con tin phương hại đến tăng trưởng và ổn định kinh tế của châu Á. Chưa kể là Hạ viện Hoa Kỳ dọa không bỏ phiếu tăng mức trần nợ công của chính quyền liên bang. Nếu kịch bản này xảy ra, chính phủ Mỹ dù là siêu cường kinh tế số 1 của thế giới bị đe dọa mất khả năng thanh toán nợ đáo hạn. Khi đó tác động còn nghiêm trọng hơn cả cuộc khủng hoảng tài chính 2008.

Vào lúc Mỹ cần thảo luận với các đối tác Á châu để cân bằng lại chính sách thương mại, tiền tệ, để nhanh chóng thành lập một khu vực tự do mậu dịch rộng lớn nhất thế giới qua Hiệp Định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương thì tổng thống Obama phải ở lại Washington vì khủng hoảng ngân sách.

Tổng thống Barack Obama phải hủy toàn bộ vòng công du châu Á : lỡ hẹn với các đối tác Đông Nam Á là Malaysia, Indonesia, Philippines và Brunei và để chiếc ghế trống tại các thượng đỉnh APEC (Indonesia), Đông Á (Brunei). Tham vọng kết thúc đàm phán Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) vào cuối năm nay thêm xa vời.

Vào lúc chính sách đối ngoại của ông Obama đang « xoay trục » về châu Á và Washington đề ra mục tiêu phối hợp chặt chẽ hơn với châu Á để đem lại ổn định kinh tế vì quyền lợi của bản thân Hoa Kỳ và các nước Á châu, chiếc ghế bỏ trống của tổng thống Mỹ tại các thượng đỉnh ở Indonesia và Brunei là điều khó hiểu.

Nhiều đối tác Đông Nam Á của Hoa Kỳ như Malaysia hay Singapore không che dấu thất vọng. Các đồng minh truyền thống của Washington như là Philippines, Nhật Bản hay Hàn Quốc cũng vậy.

Bế tắc về ngân sách của Mỹ bắt đầu tác động đến một số hoạt động kinh tế của thế giới. Cuộc đọ sức chính trị kéo dài trên sân khấu Hoa Kỳ với ngân sách bị bắt làm con tin phương hại đến tăng trưởng và ổn định kinh tế của châu Á. Chưa kể là Hạ viện Hoa Kỳ dọa không bỏ phiếu tăng mức trần nợ công của chính quyền liên bang. Nếu kịch bản này xảy ra, chính phủ Mỹ dù là siêu cường kinh tế số 1 của thế giới bị đe dọa mất khả năng thanh toán nợ đáo hạn. Khi đó tác động còn nghiêm trọng hơn cả cuộc khủng hoảng tài chính 2008.

Tại Mỹ, tình trạng tê liệt tại nhiều cơ quan hành chính đã kéo dài từ một tuần qua. Hơn 800.000 nhân viên của chính phủ phải tạm nghỉ việc chờ Quốc hội thông qua dự luật ngân sách mới. Gần 400 công viên, bảo tàng trên toàn quốc phải đóng cửa gây phẫn nộ cho du khách quốc tế.

Trước khi tìm hiểu về hậu quả của khủng hoảng ngân sách Hoa Kỳ với kinh tế Mỹ và với các nước Á châu, chuyên gia kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa từ California nhắc lại về nguyên nhân dẫn đến hiện tượng « shutdown » ngày này :

Nguyễn-Xuân Nghĩa: Nhìn trong bối cảnh dài thì Hoa Kỳ đang ở giữa giai đoạn tự điều chính sau khi tiết kiệm quá ít và vay mượn quá nhiều. Việc điều chính ấy là cần thiết sau vụ khủng hoảng tài chánh năm 2008 nhồi trong nạn tổng suy trầm. Vì khủng hoảng, Hoa Kỳ phải cải tổ cơ chế tài chánh và ngân hàng, là điều chúng ta đã tìm hiểu trong một kỳ trước. Vì nạn suy trầm, Chính quyền liên bang Mỹ phải tăng chi và nâng bội chi ngân sách nên càng phải vay nhiều hơn. Nỗ lực chấn chỉnh chi thu để giảm chi và tiến dần đến quân bình ngân sách là điều xảy ra từ năm 2009, với phản ứng của cử tri là dồn phiếu cho phe Cộng hòa chiếm lại Hạ viện từ cuộc bầu cử năm 2010 và tiếp tục duy trì tình trạng phân cực trong cuộc bầu cử năm 2012. Hai cực đối nghịch được cử tri bầu lên để kiếm soát lẫn nhau đã tiếp tục tranh đấu suốt hai năm qua.

Khởi đầu trận đấu về chi thu là từ đầu năm 2011 với cao điểm là bế tắc về nâng trần nợ khiến trái phiếu Mỹ bị hạ điểm tín nhiệm vào Tháng Tám. Nối tiếp là việc tự động giảm chi và tăng thuế khi đôi bên không đạt thỏa thuận nên đưa tới biện pháp cầm cố chi tiêu là sequestration và vực thẳm ngân sách fiscal cliff năm ngoái kéo dài tới đầu năm nay. Bây giờ vì kỳ hạn đã tới cho ngân sách của tài khóa mới, chuyện đấu tranh này lại tái diễn. 

Cái "nhân" là việc Hoa Kỳ tất yếu phải điều chỉnh và tái quân bình việc chi thu, từ tư nhân tới chính quyền. « Duyên » là những yếu tố khiến mâu thuẫn về việc điều chỉnh đang bùng nổ trước mắt. Trong vụ này, cái duyên chính là tính toán chính trị.

Một mối « duyên » là đạo luật cải tổ chế độ bảo dưỡng y tế, gọi là Obamacare được ban hành gần bốn năm trước, có cả chục điều sửa đổi trong một văn kiện dài 2.700 trang và khai triển một phần quan trọng từ mùng một Tháng 10 này. Đảng Cộng Hoà không bỏ phiếu từ đầu và liên tục chống đối đạo luật vì nhiều lý do không hẳn là vô lý. Đạo luật quá phức tạp mà sự lợi hại chỉ được thấy vài năm sau khi khai triển, đang bị phân nửa dân chúng không ủng hộ, 26 tiểu bang từ chối áp dụng và có cả chục đề mục gây tranh luận với lập luận sai lệch từ cả hai phe. Nhưng đấy là luật đã ban hành với sự thẩm định giá trị pháp lý từ Tối cao Pháp viện.

Vậy mà một thiếu số trong đảng Cộng Hoà vẫn chống đến cùng, dưới sự thúc giục của phong trào Tea Party. Phong trào này quy tụ người Mỹ trung bình, có chủ trương giới hạn vai trò nhà nước và giảm chi ngân sách nên gây áp lực rất mạnh trong đảng Cộng hòa. Áp lực này khiến Hạ viện Cộng hòa gài vào dự luật ngân sách điều kiện là không chi một đồng cho kế hoạch Obamacare. Khi bị Thượng viện Dân chủ bác bỏ, Hạ viện nhượng bộ dần và đưa ra nhiều đề nghị khác để duy trì hoạt động của chính quyền nhưng vẫn không được phe Dân chủ đồng ý.

Cái « duyên » khác là từ Tổng thống Obama. Ông đang lúng túng và mất hậu thuẫn bên Dân chủ về hồ sơ Syria lẫn việc bổ nhiệm người sẽ làm Thống đốc Ngân hàng Trung ương thì phản ứng quá khích bên Cộng Hoà là cơ hội cho ông xây dựng trận tuyến thống nhất trong đảng Dân chủ. Vì vậy ông cũng nhất quyết không thoả hiệp. Có thể là vì nạn phân cực hiện nay trong Quốc hội, ông Obama không thực hiện được chương trình nào khác trong nhiệm kỳ hai nên vụ này cũng là cơ hội tác động vào cuộc bầu cử năm tới, với hy vọng là đảng Cộng Hoà mất đa số ở Hạ viện nên sẽ cho Tổng thống nhiều quyền hạn hơn trong hai năm cuối.

RFI: Đâu là, hậu quả của tình trạng tê liệt này đối với kinh tế Hoa Kỳ?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: Từ lối tính toán chính trị ấy, người ta chờ đợi phản ứng của cử tri Mỹ về hậu quả, cho nên khi nói tới hậu quả thì cũng cần phân biệt ấn tượng với thực tế. Phía Cộng Hoà thì cho là hoặc mong rằng hậu quả không quá nặng khiến cử tri phẫn nộ mà bỏ phiếu trừng phạt vào năm tới. Bên Dân Chủ thì nhấn mạnh đến thiệt hại kinh tế của vụ này để khai thác. Và cả hai đều dùng truyền thông làm máy khuếch âm nên người ta cần thận trọng khi đánh giá hậu quả.

Về thực tế thì xã hội Mỹ vận hành nhờ nhiều yếu tố khác hơn là chỉ nhờ bộ máy công quyền và xứ này đã từng bị 17 vụ dài ngắn như vậy trong 37 năm qua và sau cùng thì Tổng thống và đối lập trong Quốc hội đều phải thỏa nhượng. Lần này là thứ 18 và đôi bên đều có vẻ găng nhưng trong tuần đầu thì thị trường cổ phiếu Mỹ chưa hốt hoảng sụt giá và có lẽ người dân thấy bất tiện mà chưa tai hại. Nếu tình hình kéo dài thì có thể khác vì giới kinh tế ước tính là mỗi tuần đóng cửa sẽ làm đà tăng trưởng trong quý bốn có thể sụt từ 0,1 đến 0,2%.

Tình hình có thể kéo dài vì qua ngày 17/10/2013 thì Quốc hội phải nâng trần nợ và đấy là đề mục đấu tranh tiếp, với ảnh hưởng lan rộng hơn. Tổng trưởng Tài chính Mỹ báo động là nếu Quốc hội không nâng trần nợ thì Hoa Kỳ không trả được các khoản nợ đáo hạn và bị coi là "vi ước về tài chính", défaut de payment, dù chưa vỡ nợ hay phá sản thì cũng gây họa trầm trọng hơn vụ khủng hoảng 2008. Lý do là giới đầu tư chủ nợ sẽ mất tin tưởng và đòi phân lời trái phiếu cao hơn, với hậu quả bất lợi cho cả nền kinh tế. Ta nên "trừ bì" về lời báo động này vì xuất phát từ chính quyền trong một trận đánh về chính trị nhắm vào chân trời bầu cử sắp tới.

Bản thân tôi thì cho rằng thị trường đã biết rằng đấy là trò chơi của chính trường nên không bị rúng động. Nhưng cũng vì trò chơi kỳ cục này mà nước Mỹ chưa xử lý một vấn đề thật là tình trạng nợ nần quá lớn của cả chính quyền liên bang lẫn rất nhiều tiểu bang và địa phương, chưa nói đến một tình trạng thực tế rất đáng quan ngại của nước Mỹ.

RFI: Do mải tranh cãi về cái « ngọn » mà chính quyền Mỹ chưa giải quyết được vấn đề ở phần « gốc » ?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: Ngân sách liên bang Mỹ có hai loại công chi. Một loại bắt buộc thì chiếm 60% số tổng chi cho các chương trình như An sinh Xã hội, Bảo dưỡng Y tế, Trợ cấp Y tế và quỹ hưu bổng hay nhiều khoản chi xã hội khác. Loại kia là nhiệm ý có thể tăng giảm hàng năm nhưng không nhiều và là đề mục tranh luận chính, với các dân biểu nghị sĩ đều muốn tăng chi cho địa phương của mình. Các khoản chi bắt buộc và riêng quỹ an sinh hay y tế đều sẽ phá sản vì những cam kết vượt quá khả năng thanh toán trong thập niên tới mà chẳng ai mó vào. Vì vậy chuyện tranh cãi và đóng cửa ngày nay chỉ là trò đùa chính trị trước một núi nợ quá lớn và sẽ sụp nếu không có thay đổi. 

Chuyện thứ hai là cả hai đảng đều có quyền phân vùng bầu cử ở địa phương sao cho phe mình dễ tái đắc cử trong thành lũy riêng. Chân trời của chính giới lịch bầu cử, hai năm cho dân biểu và sáu năm cho nghị sĩ. Nếu chỉ nhìn vào lịch bầu cử để o bế cử tri nòng cốt thì các dân biểu nghị sĩ khó nói về tương lai u ám lâu dài mà cứ tiếp tục tăng chi để bảo vệ thành trì của mình. Đấy mới là vấn đề thật và nếu vụ đóng cửa này mà gây khủng hoảng lớn thì may ra người ta sẽ đi vào cách gốc của vấn đề mà cải sửa. Trong khi chờ đợi thì người dân và doanh nghiệp Mỹ đã biết thân biết phận mà thu vén chi tiêu và gia tăng tiết kiệm, với sự tín nhiệm dành cho Quốc hội Mỹ nằm ngang tầm cỏ. Nhưng dù chẳng tín nhiệm Quốc hội họ vẫn bỏ phiếu cho giới dân cử quen thuộc ở địa phương và kéo dài tình trạng phân cực và ách tắc này.

 RFI: Hậu quả đối với quốc tế ? 

Nguyễn-Xuân Nghĩa: Tôi nghĩ đến ba tầng hậu quả. Thứ nhất, Hoa Kỳ là siêu cường kinh tế và quân sự với người dân vẫn tin rằng nước Mỹ có một định mệnh xuất chúng. Điều ấy có thể là đúng vì xã hội Mỹ có ưu điểm linh động, sáng tạo và biến báo ít xứ nào bì kịp. Nhưng giới lãnh đạo thì đôi khi xuất chúng ở chuyện tráo trở và điên khùng mà không ý thức được tai họa cho xứ khác. Vụ đóng cửa này là một thí dụ nổi bật. 

Thứ hai là về an ninh và quyền lợi Hoa Kỳ. Tổng thống Mỹ có chương trình công du Châu Á để thăm bốn nước Đông Nam Á là Malaysia, Philippines, Indonésia và Brunei và dự ba thượng đỉnh của diễn đàn APEC, Hiệp hội ASEAN và Đông Á. Cuối cùng thì vì vụ khủng hoảng ngân sách ở nhà, Tổng thống Mỹ phải hủy một phần rồi toàn phần của chuyến Á du tuần này.

 Nghĩa là Hoa Kỳ mất cơ hội gặp gỡ và vận động đồng minh Đông Nam Á về các hồ sơ hệ trọng như Hiệp định Đối tác Chiến lược Xuyên Thái Bình Dương TPP hay quan điểm thống nhất giữa Mỹ và các nước ASEAN về Quy tắc Hành xử ngoài biển Đông trước áp lực mua chuộc và chia rẽ của Trung Quốc. Chính quyền Obama cứ nói đến việc Mỹ chuyển trục về Đông Á mà đây là lần thứ ba ông lỡ hẹn với các nước Đông Nam Á vì những lý do chính trị bên trong nước Mỹ! 

Còn hậu quả thứ ba và đây là tầng quan trọng nhất vì liên hệ đến kinh tế nên cũng ảnh hưởng tới an ninh. Đây cũng là một vấn đề rất phức tạp mà ít được lãnh đạo giải thích cho người dân. 

Vụ khủng hoảng 2008 là kết quả của một thất quân bình tích lũy từ lâu giữa các nước tiêu thụ quá nhiều mà tiết kiệm và đầu tư quá ít với các nước tiết kiệm nhiều và tiêu thụ ít. Tình trạng xin tạm gọi là "thừa/thiếu bổ sung cho nhau" đã kéo dài mấy chục năm cho tới khi thất quân bình này sụp đổ và từ mấy năm nay, các nước đều phải cải tổ để tìm lại một quân bình khác. 

Một cách cụ thể và nói riêng về Hoa Kỳ, nước Mỹ tiêu thụ quá nhiều, tiết kiệm ít và bị khiếm hụt cán cân thương mại và cán cân vãng lai, tức là nhập cảng tư bản từ xứ khác, chủ yếu là từ Châu Á, trong đó có Trung Quốc. Trung Quốc và nhiều nước Á Châu khác thì đạt xuất siêu và có tiền thì đầu tư vào Mỹ kiếm lời. Sau cơn khủng hoảng, Hoa Kỳ đang điều chỉnh, cụ thể là sẽ nhập khẩu ít hơn, xuất cảng nhiều hơn và bớt lệ thuộc vào tiết kiệm dư dôi từ Châu Á. Ngược lại, các nước Á Châu cũng phải cải tổ và chuyển hướng, nhất là tại hai nền kinh tế đứng hạng nhì hạng ba sau nước Mỹ, là Trung Quốc và Nhật Bản. 

Khi tại hai bờ Thái Bình Dương, cả hai khối đều cần điều chỉnh theo hướng trái ngược thì sự phối hợp nhịp nhàng là cần thiết để tránh dao động về ngoại thương, hối đoái và tín dụng, với hậu quả có thể là chủ nghĩa bảo hộ mậu dịch và khủng hoảng là điều xảy ra hơn 80 năm trước. Đáng lẽ cầm đầu phái đoàn Á du gồm các Tổng trưởng Ngoại giao và Thương mại cùng đặc sứ về Ngoại thương, Tổng thống Mỹ đã có thể xác định tư thế và thiện chí của Hoa Kỳ để cùng các đối tác Á Châu thực hiện việc chuyển hướng và đẩy mạnh sáng kiến tự do mậu dịch như nước Mỹ đang làm với Âu Châu, thì lại bận ở nhà vì những chuyện mà các nước khác cho là kỳ cục. Vì vậy, tổn thất kinh tế của vụ này có thể rộng lớn hơn những gì mà chính khách Mỹ đo đếm.
Thanh Hà (RFI)

Đọ sức Mỹ-Trung về thương mại tại Thượng đỉnh APEC

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry phát biểu trên diễn đàn Thượng đỉnh APEC-Nusa Dua, Bali, Indonesia ngày 7/10/ 2013.
Ngoại trưởng Mỹ John Kerry phát biểu trên diễn đàn Thượng đỉnh APEC-Nusa Dua, Bali, Indonesia ngày 7/10/ 2013. (REUTERS/Edgar Su)

Tại Hội nghị Thượng đỉnh APEC ở Bali vào hôm nay, 08/10/2013, Hoa Kỳ vẫn cố sức thúc đẩy các đối tác sớm đúc kết hiệp định tự do mậu dịch xuyên Thái Bình Dương TPP do Washington bảo trợ. Nỗ lực của Mỹ càng khẩn trương hơn vào lúc Trung Quốc đang tranh thủ việc tướng chỉ huy phía Hoa Kỳ là Tổng thống Obama vắng mặt để thuyết phục các nước châu Á tham gia một đề án cạnh tranh với TPP trong đó Bắc Kinh có thể nắm vai trò chủ đạo.

Kết thúc hội nghị tại Bali, 21 thành viên APEC, đại diện cho hơn một nửa tài sản của thế giới, đã tiếp tục cam kết là từ nay đến năm 2020 sẽ tự do hóa được thương mại và đầu tư trong toàn khối. Điều khá mỉa mai là tham vọng dài hạn đó đang bị hai dự án mậu dịch tự do khác cạnh tranh, một do Hoa Kỳ thúc đẩy, và một được Trung Quốc hậu thuẫn.

Đề án mà Mỹ bảo vệ là Thỏa thuận mang tên Quan hệ Đối tác xuyên Thái Bình Dương, gọi tắt theo tiếng Anh là TPP, tập hợp 12 quốc gia đều là thành viên APEC, nhưng không có Trung Quốc.

Bắc Kinh không loại trừ khả năng tham gia vào khối TPP này trong tương lai, nhưng cùng lúc lại hoan nghênh một đề án cạnh tranh thuần châu Á, bao gồm 16 quốc gia, lẽ dĩ nhiên là không có Hoa Kỳ. Đây là một sáng kiến ​​này do Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á ASEAN khởi xướng, và sẽ là trọng tâm thảo luận tại Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN mở ra vào ngày mai tại Brunei.

Ngay từ hôm qua, 07/10, Chủ tịch Trung Quốc đã không ngần ngại gián tiếp tỏ ý ủng hộ sáng kiến của ASEAN đồng thời chỉ trích cố gắng của Mỹ trong việc thúc đẩy đúc kết nhanh chóng thỏa thuận TPP. Nhân ngày đầu tiên của Hội nghị Thượng đỉnh APEC, ông Tập Cận Bình tuyên bố : « Trung Quốc sẽ tham gia vào việc xây dựng một khuôn khổ hợp tác khu vực xuyên Thái Bình Dương có lợi cho tất cả các bên ».

Truyền thông Trung Quốc đã lập tức phụ họa, nhận định rằng đó là một lời chỉ trích trực tiếp nhắm vào đề án TPP. Theo China Daily, tờ báo Anh ngữ chính thức của Nhà nước Trung Quốc, TPP được « đa số coi là một nỗ lực mới của Hoa Kỳ nhằm thống trị nền kinh tế vùng châu Á - Thái Bình Dương ».

Trước đòn tấn công của phía Trung Quốc, Hoa Kỳ đã cố gắng chống đỡ, ra sức bảo vệ tính chất ưu việt cũng như lợi ích to lớn của thỏa thuận TPP. Công việc này lại càng gay go hơn khi các cuộc đàm phán TPP đang phải chạy nước rút để đáp ứng thời hạn được hoàn tất trước cuối năm mà chính Tổng thống Mỹ Obama đã đề ra, bất chấp thái độ dè dặt của một số nước tham gia.

Vào chiều nay, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã họp riêng với 11 thành viên còn lại của khối TPP để thuyết phục các đối tác nhanh chóng kết thúc các cuộc đàm phán. Nỗ lực của Trưởng đoàn Mỹ tuy nhiên có dấu hiệu chỉ thành công một phần.

Bản thông cáo chung sau cuộc họp, xác định rằng các nước đang có triển vọng tốt để hoàn tất các cuộc đàm phán, nhưng lại không đưa ra một cam kết chắc chắn về việc đúc kết thỏa thuận vào cuối năm nay, như mong muốn của Washington.

Theo các nhà phân tích, sự vắng mặt của Tổng thống Obama đã làm cho quan điểm của Mỹ bớt nặng ký tại Bali khi phải trực tiếp thuyết phục các lãnh đạo khác. Thậm chí, nước chủ nhà Indonesia, vốn không tham gia khối TPP mà lại gắn bó với sáng kiến của ASEAN, còn không ngần ngại đã tỏ vẻ không vui trước các nỗ lực của Mỹ, điều khó có thể xẩy ra nếu ông Obama có mặt.

Phát biểu với hãng tin Pháp AFP, một quan chức cao cấp trong chính quyền Indonesia – xin giấu tên – giải thích : «Điều đó quả thực đã làm phiền chúng tôi... Chúng tôi không muốn là hoạt động trong khuôn khổ APEC bị ảnh hưởng».
Trọng Nghĩa (RFI)

Hoa Kỳ: Tuần thứ hai tê liệt ngân sách, phe Cộng hòa bắt đầu chia rẽ

Tòa nhà Quốc hội Mỹ, nơi quyết định hầu bao của chính phủ Mỹ. Ảnh chụp ngày 3/10/2013.
Tòa nhà Quốc hội Mỹ, nơi quyết định hầu bao của chính phủ Mỹ. Ảnh chụp ngày 3/10/2013. (REUTERS/Gary Cameron)

Tại Hoa Kỳ, các công chức bước sang tuần thứ hai thất nghiệp kỹ thuật, trong khi ngân sách quốc gia vẫn chưa được thông qua. Đảng Cộng hòa tiếp tục yêu cầu rút luật về bảo hiểm xã hội thì mới bỏ phiếu thông qua luật tài chính, và đe dọa làm tương tự đối với vấn đề nâng trần nợ. Tuy nhiên, nội bộ đảng Cộng hòa đang phân hóa rõ rệt trong vấn đề này, trong bối cảnh cánh hữu của đảng áp đặt quan điểm của mình. Chủ tịch Hạ viện thuộc phe Cộng hòa ở vào một tình thế hết sức nhạy cảm.

Thông tín viên RFI Anne-Marie Capomaccio tường trình từ Washington:

Mùa hè này, ông John Boehner, Chủ tịch Hạ viện, thuộc phe Cộng hòa, đã sẵn sàng cho việc bỏ phiếu thông qua ngân sách. Hôm nay, ông John Boehner thừa nhận rằng các lập luận rất thuyết phục của cánh hữu của đảng Cộng hòa đã khiến ông thay đổi ý kiến.

Quyết định nhường bước trước các đòi hỏi mang tính cực đoan này, để không làm nội bộ đảng bị chia rẽ (để giữ ghế, theo nhận định của những người chỉ trích quyết liệt nhất), dù sao cũng có thể quay về chống lại chính ông. Nhóm những người ôn hòa của đảng Cộng hòa đã hợp sức lại để phản đối. Nhóm này kêu gọi bỏ phiếu thông qua ngân sách, mà không đưa ra các đòi hỏi về Luật Cải tổ Y tế Obamacare.

Dân biểu Peter King của New York nói : « Chúng ta cần phải chứng tỏ sức mạnh, và tôi nghĩ rằng điều này sẽ tạo thuận lợi cho John Boehner. Chúng tôi, với khoảng 20 đến 25 nghị sĩ, cần nói rằng, chúng tôi sẽ bỏ phiếu KHÔNG đối với mọi văn bản, cho đến khi nào dự thảo nghị quyết được đưa ra để bỏ phiếu ».

25 nghị sĩ sẵn sàng bỏ phiếu công khai chống lại đảng, đây là điều chưa bao giờ thấy. Thậm chí dân biểu King cho rằng, nếu bỏ phiếu kín, thì không phải 25, mà có đến 150 nghị sĩ Cộng hòa sẽ ủng hộ ngân sách, có nghĩa là, nếu như những người này không phải chịu áp lực hết sức lớn từ phía các nghị sĩ đảng Tea Party. Về điều này, Chủ tịch Hạ viện John Boehner từ chối bình luận.

Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ phủ nhận cuộc nổi dậy trong nội bộ đảng Cộng hòa, nhưng từ chối đưa vấn đề ngân sách ra bỏ phiếu, điều cho phép kiểm định được thực sự mức độ đoàn kết nội bộ của đảng. Dấu hiệu của sự căng thẳng này là, tại một số tiểu bang, nơi có dân biểu đảng Tea Party trúng cử, các lãnh đạo doanh nghiệp phối hợp lại với nhau, để tìm cách ủng hộ các ứng cử viên Cộng hòa thuộc phái ôn hòa, sẵn sàng đối đầu với đảng Tea Party trong các cuộc bầu cử vào năm tới.
Trọng Thành (RFI)
 

Bế tắc ngân sách ở Washington: Ðàm phán hay không đàm phán

Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama và Chủ tịch Hạ viện John Boehner. Ông Boehner nói ông có thể để cho nước Mỹ bị vỡ nợ lần đầu tiên trong lịch sử nếu Tổng thống Obama không tán đồng một thỏa hiệp về vấn đề chi tiêu của chính phủ liên bang.
Vụ bế tắc tài chính ở Washington đã khiến chính phủ phải đóng cửa và gây nguy cơ Hoa Kỳ không trả được nợ. Nó cũng buộc các nhà lập pháp phải đối đầu với những vấn đề về chính quyền dân chủ: cụ thể như làm thế nào để hoàn thành các nhiệm vụ cơ bản trong một cơ quan lập pháp đầy chia rẽ chính trị. Phần lớn sự bực bội ở trụ sở Quốc Hội xoay quanh vấn đề liệu có nên giải quyết vụ giằng co hiện thời qua thương thảo và dung hòa giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân chủ hay không.

Ðối thoại là cách thức lẽ ra phải sử dụng để giải quyết những bất đồng. Nhưng việc thương lượng để giải quyết những khủng hoảng tài chính hiện thời của nước Mỹ có phải là điều thích đáng hay không? Chủ tịch Hạ viện do đảng Cộng Hòa lãnh đạo, ông John Boehner trả lời là có.

Ông Boehner nói: “Người dân Mỹ trông đợi, khi các nhà lãnh đạo của họ có những bất đồng và khi chúng ta rơi vào một thời điểm khủng hoảng, thì chúng ta sẽ ngồi xuống và ít nhất mở một cuộc đối thoại. Thực vậy, thưa ngài Tổng thống, đã đến lúc phải mở một cuộc đối thoại trước khi nền kinh tế của chúng ta lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn.”

Ông Boehner muốn Tổng thống Barack Obama và các đảng viên Dân chủ ở Quốc hội cứu xét các điều kiện của đảng Cộng Hòa để gia hạn việc cấp ngân khoản cho liên bang và nâng mức trần nợ của Hoa Kỳ. Các đảng viên Dân chủ đáp lại rằng để chính phủ tiếp tục hoạt động và trả các khoản nợ quốc gia phục vụ lợi ích cho cả hai đảng, và không nên dùng việc này để mặc cả giữa hai đảng.

Hơn nữa, theo các đảng viên Dân chủ, thương nghị và dung hòa đã diễn ra. Trưởng khối đa số Thượng viện Harry Reid cho biết ông và chủ tịch Boehner đã mở các cuộc thảo luận cách đây mấy tháng về sự cần thiết phải để cho chính phủ tiếp tục hoạt động sau ngày 1 tháng 10. Ông Reid nói ông đã miễn cưỡng phải đồng ý hạ thấp các ngân khoản do đảng Cộng hòa yêu cầu để họ chấp nhận bộ luật và tránh việc đóng cửa chính phủ. Tại diễn đàn Thượng viện hôm thứ hai, ông Reid mô tả các cuộc đối thoại trước của ông với ông Boehner như sau:

“Tôi đã đồng ý với con số chuẩn chi thấp hơn của ông ấy. Ðó là điều rất khó khăn đối với tiểu ban Dân chủ của chúng tôi. Nhưng đó là ý kiến của ông Boehner, chứ không phải ý kiến của tôi. Cứ bàn tới chuyện “không thương lượng. Tất cả mọi chuyện là như thế.”

Trong một cuộc phỏng vấn truyền hình hôm chủ nhật, ông Boehner thừa nhận các cuộc thảo luận với ông Reid trước khi chính phủ đóng cửa. Chủ tịch Hạ viện nói một nhóm các đảng viên trụ cột của Cộng hòa không hài lòng với sự nhượng bộ của ông Reid, và đã yêu cầu bao gồm các biện pháp để làm suy yếu bộ luật bảo hiểm y tế của Tổng thống Obama trong cuộc tranh chấp về việc chuẩn chi cho chính phủ.

Nhưng mọi chuyện là khi đó còn bây giờ thì khác, theo nhận định của đảng viên Cộng hòa hàng đầu tại Thượng viện, ông Mitch McConnell, nguời tuyên bố rằng Quốc hội đang lâm vào tình trạng bế tắc và chỉ có đối thoại giữa hai đảng mới giải quyết được tình trạng này.

Ông McConnell giải thích: “Dân chúng Mỹ đã cho chúng ta một chính phủ chia rẽ. Họ cho chúng ta một Hạ viện Cộng Hòa và một Thượng viện Dân chủ. Có nghĩa là việc thương lượng không phải là một xa xỉ phẩm. Ðó là một nhu cầu. Có thời điểm dành cho chính trị, và có thời điểm phải ngồi xuống như những người trưởng thành và giải quyết mọi chuyện.”

Phe Dân chủ đề nghị một con đường khác: ấy là Hạ viện biểu quyết về một dự luật chuẩn chi không có điều kiện nào hết đã được Thượng viện chấp thuận. Cho đến giờ này, Chủ tịch Boehner đã từ chối không chịu đưa dự luật ra biểu quyết. Nhiều người cho rằng sẽ có đủ đảng viên Cộng Hoà ôn hòa tại Hạ viện tham gia các đảng viên Dân chủ để bảo đảm dự luật được thông qua. Kết quả là phía Dân chủ nêu nghi vấn về sự cần thiết phải thương nghị để chấm dứt việc chính phủ đóng cửa khi đã có sẵn một giải pháp.

Nhưng Tổng thống Obama và các đảng viên Dân chủ đang làm áp lực một điểm lớn hơn: đó là không được để cho các mối quan ngại đảng phái làm cho chính phủ phải ngưng hoạt động. Thượng nghị sĩ Chris Murphy lập luận như sau:

“Nơi này không thể hoạt động nếu như, muốn chính phủ tiếp tục hoạt động trong 6 tuần nữa, chúng ta phải thỏa mãn mọi nghị trình chính trị cá nhân của tất cả mọi người. Nếu tất cả 100 thượng nghị sĩ phải giải quyết các điểm cụ thể về chính trị không có liên quan đến ngân sách như điều kiện để thông qua một luật chuẩn chi tạm thời, thì nơi này chắc chắn sẽ sụp đổ.”

Trong tình hình các hoạt động không cấp thiết của chính phủ bị đình trệ và một cuộc khủng hoảng về nợ nần sắp ụp xuống, không phải chỉ có các nhà lập pháp Mỹ mới lâm vào thế bế tắc về một giải pháp, mà nay họ còn không có cả khả năng đồng ý về một con đường để cuối cùng đi đến một giải pháp.
(VOA)

 Bản tin tiếng Anh

  • Robust home sales during holiday (Washington Post) - Home sales in major cities didn't lose steam during the weeklong National Day holiday, which started on Oct 1, as homebuyers scrambled to sign contracts before they are priced out of the market.
  • Talks 'can help Chinese banks' in UK (Washington Post) - Regulators in Britain and China can help more Chinese banks open branches in the United Kingdom, City of London Lord Mayor Roger Gifford said.
  • Sowing the seeds of new business (Washington Post) - With more than 1,000 attendees gathered at the Mission Bay Conference Center in San Francisco, Hua Yuan Science and Technology Association (HYSTA)'s annual conference became a Mecca for anyone wanting to share knowledge and insights into entrepreneurship, technology and success in business.
  • Chinese investors visit Silicon Valley (Washington Post) - Silicon Valley hosted 58 senior executives on Saturday, most of whom are private business owners from the Chinese mainland looking for projects to invest in.
  • Online fashion shops booming (Washington Post) - If you haven't heard about Hangzhou's fashion scene, then you can't say you know China's fashion industry.
  • China Now meet scopes out future (Washington Post) - Businessmen from different industries and scholars from Southern California came together for a first-ever summit to navigate investment and finance strategies between the US and China markets.
  • ZTE aims at bigger share in neighbors (Washington Post) - ZTE Corp, the world’s fifth-largest telecom equipment and smartphone manufacturer, has steadily increased its footprint in Indonesia and Malaysia, and hopes to achieve greater success in the countries in the near future.
  • Car firms shifting focus (Washington Post) - Get ready for the screen debut of a made-in-China car. A new alternative-fuel vehicle is set to appear in the most popular vehicle-related Hollywood movie, Transformers.
  • Chasing the dragons (Washington Post) - He is a farmer who has tilled the soil in several countries from his native Malaysia to Indonesia, Papua New Guinea, and now, China. The humble man of the land talks to Li Yang in Qinzhou, Guangxi Zhuang autonomous region.
  • Chance leads to a divine new path (Washington Post) - Suffering hardships while growing up in rural Shandong province in the 1950s and 60s, writer Zhao Defa rose to fame because of his self-inspired and thought-provoking countryside trilogy that forcefully delves into the intertwining relations of land, rural ethics and politics.
  • Classic clash of the crickets (Washington Post) - It's two weeks to go before plucky Purple Golden Wing jumps into the arena for his once-in-a-lifetime fight.
  • Disney's new heights (Washington Post) - Shanghai resort will be Disney’s most technologically advanced, Wang Zhuoqiong reports.
  • Film competition fosters talent (Washington Post) - Initative targeted at students aims to address shortage of high-quality professionals in the movie industry across the country.
  • 'Golden Week' losing its luster (Washington Post) - Although China's main tourist attractions have seen an unprecedented surge in visitor numbers, the economic contribution of Golden Week is lower than many people imagine, said experts.
  • Chinese design on display in NY (Washington Post) - Five Chinese amateur curators successfully organized and pulled off China & US Architecture and Space Arts Cultural Exchange Week in New York City on Sept 23-29.
  • Search for a cup holder's identity (Washington Post) - A valuable porcelain cup holder that was auctioned off in Hong Kong recently has a certain amount of controversy surrounding its true origins, as Zhang Zixuan explains in this detailed report.
  • Lang bags Brit with classic charm (Washington Post) - Chinese pianist Lang Lang grabbed the International Artist of the Year at the Classic Brit Awards 2013, held at London's Royal Albert Hall on Wednesday night.
  • Xi: Chinese economy on track (Washington Post) - The Chinese economy remains on track despite a recent slowdown, and the country is taking measures to guard against both internal and external risks, President Xi Jinping told top company executives attending the APEC summit in Indonesia on Monday.
  • Support for HK 'consistent and firm' (Washington Post) - Chinese President Xi Jinping said on Sunday that the central government’s stance of supporting Hong Kong’s economic prosperity and social stability is consistent and firm.
  • Diplomatic game (Washington Post) - Bob Hindmarch is a name that is all too familiar to many Chinese athletes at the University of British Columbia (UBC), where Canada's National Hockey Program was born.