Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Ngày 4 tháng 6 và giới tinh hoa Trung Quốc

Ngày 4 tháng 6 và giới tinh hoa Trung Quốc

Phần trích dịch sau đây rút từ tiểu luận „Tiếng nói của những người mẹ Thiên An Môn“ viết năm 2004, nhân 15 năm Sự kiện Lục Tứ. Lưu Hiểu Ba dành phần đầu bài viết cho số phận của những nạn nhân được tập hợp trong một cuốn sách nhỏ, do bà Đinh Tử Lâm, nguyên Giáo sư Triết trường Đại học Nhân dân Trung Quốc tự xuất bản. Con trai bà, 17 tuổi, là một trong những thanh niên đầu tiên bị giết tại Quảng trường Thiên An Môn. Cùng với những người mẹ và gia đình mất con khác, bà thành lập nhóm „Những người mẹ Thiên An Môn“ (Thiên An Môn Mẫu thân Vận động) kiên trì đòi công lí cho các nạn nhân. Lưu Hiểu Ba, bị coi là một trong những người „giật dây“ của phong trào dân chủ Trung Quốc và sau đó bị kết án tù, ngay từ đầu đã tận tình ủng hộ Những người mẹ Thiên An Môn.

Trong phần cuối bài viết, Lưu Hiểu Ba một lần nữa đặt câu hỏi về vai trò và vị thế của giới trí thức tinh hoa Trung Quốc trong phong trào 89. Sự phê phán của ông, tuy trước hết và đồng thời là tự phê phán, nhưng vẫn gây sóng gió trong giới đấu tranh dân chủ Trung Quốc. Tiểu luận „Chúng ta bị công lí của chính mình đè bẹp“ của ông, viết năm 1993, nhân 4 năm Sự kiện Lục Tứ, mà tôi đã giới thiệu trên pro&contra năm ngoái, cũng chung mạch tự phê phán và phản tỉnh đó. Bản dịch tập trung vào phần cuối này của tiểu luận.

Người dịch

__________

Phần lớn các tù nhân chính trị của ngày 4 tháng 6 bị kết án nặng mà tôi biết đều là những người hoàn toàn bình thường. Một sinh viên Viện Truyền thanh Bắc Kinh bị kết án mười một năm tù vì tham gia chặn không cho xe quân sự tiến vào Quảng trường. Một chàng trai trẻ ở Thanh Đảo bị kết án mười tám năm tù vì đã công khai phản đối bạo lực của chính quyền khi vụ thảm sát bắt đầu diễn ra. Nhà thơ Liệu Diệc Vũ, người Tứ Xuyên, từng ở chung nhà giam với nhiều tù nhân chính trị bị kết án trên mười năm vì vụ Lục Tứ. Còn rất nhiều những tù nhân chính trị vô danh như thế của ngày 4 tháng 6 đang ở khắp các trại tù trong toàn quốc.

Còn những nhân vật danh tiếng thì sao? Khi đó họ kẻ cả nhìn xuống đám dân thường, nhưng không một ai trong số họ phải thiệt mạng hay bị thương trong vụ thảm sát ở Thiên An Môn, và cũng chỉ một số ít bị kết án nhiều hơn mười năm tù. Họ đều thoát khỏi lưỡi rìu đao phủ và sống sót, có thể đang ở một nhà tù nào đó trong nước hay lưu vong ở nước ngoài, nhưng đều còn sống, đều ít nhiều nổi tiếng, ít nhiều được dư luận chú ý. Trong „những kẻ giật dây vụ Lục Tứ“ nổi tiếng, chỉ có Vương Quân Đào và Trần Tử Minh bị kết án 13 năm tù, nhưng giữa thập niên 90 họ được tại ngoại để chữa bệnh. Từ tháng 6 năm 1989 đến nay, tôi, cũng là một đầu sỏ „giật dây“, bị kết án ba lần, song cũng chỉ bị ngồi tù tổng cộng không đầy 6 năm.

Nói như vậy không phải là để so bì nạn nhân. Là một trong những nhân vật cầm trịch và „giật dây“ tôi chỉ muốn đặt ra câu hỏi, rằng cuối cùng đâu là sự thực lịch sử của vụ Lục Tứ. Khi tình huống bắt đầu diễn biến kinh hoàng, vì sao những người bị trừng phạt nặng nề, những người đứng ra lo giúp các nạn nhân nguy kịch vì thương tích, những người bỏ mạng trong vụ thảm sát, vì sao họ đều là những người dân hoàn toàn bình thường, trong khi phong trào 89 lại do sinh viên và giới tinh hoa trí thức cầm đầu?

Vì sao những người đã phải trả cái giá cao nhất là sinh mạng của mình lại phần lớn thuộc về đám đông thầm lặng trong nước, không có nổi cái quyền thuật lại câu chuyện của mình, trong khi giới tinh hoa thuộc về phía sống sót lại cho mình cái quyền ba hoa chém gió không biết đâu là dừng?

Vì sao sau Lục Tứ, máu của những người dân chất phác ấy lại bị đem ra nuôi những kẻ cơ hội lớn nhỏ và cho phép một số kẻ ăn theo vô liêm sỉ trong chốn hội chợ phù hoa, tranh đua hóa „phong trào dân chủ“?


15 năm đã qua, dường như máu của ngày 4 tháng Sáu đã không hề khiến dân tộc lãnh cảm này bước thêm một bước nào đáng kể, nếu không tính đến cái mùi „anh hùng“ sặc sụa được đem ra phun vào những nhân vật trọng yếu, những kẻ quen xơi món màn thầu chấm máu người. Giới được coi là tinh hoa của đất nước này đã không hề tiến bộ hơn; đến hôm nay cảm giác về sự ô nhục, cảm giác về tội lỗi vẫn còn rất hiếm hoi, và chúng ta cũng chưa học được cách biến khổ đau thành một tài nguyên tinh thần để từ đó, bằng phẩm giá và tư cách bình đẳng, dấn thân cho sự khổ đau của những con người bình thường, cụ thể.

Những kẻ tự phong mình vào hạng tinh hoa văn hóa ở thập niên 80 như tôi, những nhân vật trọng yếu của sự kiện 1989 như tôi, đã làm được gì cho những hồn ma ấy? Suốt 15 năm qua, tôi thường xuyên bị ám ảnh vì một cảm giác tội lỗi. Tôi đã viết một bản nhận tội trong nhà tù Tần Thành, bán rẻ phẩm giá của cá nhân mình và cũng bán luôn cả máu của những hồn ma Thiên An Môn. Khi được thả, tôi vẫn tiếp tục ít nhiều nổi tiếng và được hưởng sự chia sẻ từ khắp nơi. Nhưng những nạn nhân bình thường kia thì sao? Những con người tàn phế đã mất tất cả từ lâu kia, họ thì sao? Và những người vô danh hiện vẫn bị giam cầm thì sao? Họ được gì? Trong một bài thơ, tác giả Liệu Diệc Vũ, bị tù bốn năm vì hai bài thơ, bài „Thảm sát“ và bài „Lễ cầu hồn“, tự hỏi: „Ai sống sót? Sống sót là rác rưởi!“

Trước số phận cay nghiệt của những con người bình thường ghi trong tập sách này, tôi thấy mình thậm chí không có cả cái quyền làm một kẻ „sống sót“! Dù tôi là một trong những người cuối cùng rời khỏi Thiên An Môn hôm ấy, nhưng sau vụ tắm máu tôi đã không đứng thẳng lên để bày tỏ một nhân cách, điều chỉ hiện ra qua hành động. Sau khi rời Quảng trường, tôi đã không quay lại Đại học Sư phạm Bắc Kinh, ngôi trường cũ của tôi, để giúp những sinh viên từ Quảng trường chạy về; tôi lại càng không ra đường giúp cáng thương và gom xác chết, tôi đã chui vào tòa nhà tương đối an toàn của Bộ Ngoại giao để trốn. Không có gì đáng ngạc nhiên, nếu những con người bình thường đã đích thân trải qua ngày 4 tháng 6 đẫm máu ấy lên tiếng hỏi: Khi Bắc Kinh chìm trong vụ thảm sát, các vị „cầm trịch“ bỗng biến đi đằng nào?

15 năm đã trôi qua. Dù sự kiện Lục Tứ chưa thay đổi được sự tàn nhẫn của những kẻ đã gây nên vụ thảm sát, nhưng ít nhất ta có thể hỏi những nhân vật trọng yếu thời ấy hiện đang ưỡn ngực phô phù hiệu nạn nhân rằng: Các vị không thấy có trách nhiệm gì với những nạn nhân tuyệt không được hưởng một chút gì hoặc thậm chí còn ít hơn thế hay sao? Các vị không thấy lương tâm cắn rứt ư? Chẳng lẽ các vị không thấy ít ra cũng nên giữ những điều kiện tối thiểu cho nhân tính tồn tại, chẳng hạn việc xiển dương tự do và xiển dương cội nguồn của công lí mà vô số người đã hi sinh đời mình để bảo vệ – cái cội nguồn duy nhất mà chúng ta có để chống lại một chế độ toàn trị? Trước những người mẹ kiên tâm đòi công lí cho hồn ma của con cái họ, giới tinh hoa sống sót thời đó không lẽ nào lại không sẵn lòng chia sẻ một chút tình người, thực hành một chút tình đoàn kết bình đẳng và một tí xíu công bằng, để bù lại cho những con người đã chịu nhiều khổ đau hơn hẳn ấy mức công bằng mà họ xứng đáng được hưởng?

Tôi xin cảm ơn thân nhân của những nạn nhân ấy. Họ đã để lại cho Trung Quốc hình ảnh những con người bình thường trong vụ thảm sát ngày 4 tháng 6.
Tháng 6 3, 2014
Lưu Hiểu Ba
Phạm Thị Hoài dịch

Nguồn: Trích dịch từ bản tiếng Đức, tiểu luận “Die Stimme der Mütter von Tiananmen”, trong tuyển tập tác phẩm của Lưu Hiểu Ba Ich habe keine Feinde, ich kenne keinen Hass, tr. 23-33. Fischer Taschenbuch. Frankfurt am Main, 2013. Nhan đề của người dịch.
Bản tiếng Việt © 2014 pro&contra

Cuộc Hành trình của Hồ Cẩm Đào lên đỉnh cao quyền lực quân sự: Phần I

Tác giả: Michelle Yu - Epoch Times Staff   
Trong một bức thư gửi cho chính quyền Trung ương Trung Quốc vào đầu tháng 5, các chỉ huy hàng đầu Quân đội Trung Quốc đã cùng chung kiến nghị kêu gọi người đứng đầu Đảng Cộng Sản Trung Quốc, Hồ Cẩm Đào, giữ lại vai trò Chủ tịch Ủy ban Quân sự Trung ương của Ông sau khi Ông rời khỏi các chức vụ lãnh đạo Đảng và nhà nước, theo số báo tháng 6, tạp chí Cheng Ming, Hong Kong.
Nếu được chấp thuận, Hồ Cẩm Đào sẽ tiếp bước theo những người tiền nhiệm là Đặng Tiểu Bình và Giang Trạch Dân, cả hai đều giữ lại quyền lực quân đội trong hai năm sau khi hết nhiệm kỳ Chủ tịch 10 năm.
Khởi đầu chậm chạp
Tuy nhiên Hồ Cẩm Đào đã chiến đấu khó khăn nhiều hơn so với những vị tiền nhiệm của mình trong nổ lực dành sự hỗ trợ của quân đội, và ông đạt được thành công chỉ trong năm cuối cùng của nhiệm kỳ 10 năm.
Năm 2002, tại Đại Hội Đảng lần thứ 16 Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lúc mà Hồ Cẩm Đào lý ra phải được chính thức bàn giao toàn bộ quyền lực để điều hành đất nước, vị đồng minh quân sự của Giang Trạch Dân, Trương Mặc Niên, cùng 22 tướng lĩnh khác đã gây ngạc nhiên trong Đại Hội với một động thái đặc biệt đó là cho Giang được giữ lại vai trò lãnh đạo quân sự.
Vào thời điểm đó, Hồ Cẩm Đào có ít ảnh hưởng để chống lại các lãnh đạo quân sự. Vì vậy, lúc Trương Mặc Niên lớn tiếng trước Ông trong Đại Hội khi yêu cầu phản hồi, họ Hồ nói bằng một giọng thấp dịu, "Khi tất cả mọi người đồng ý với bổ nhiệm đặc biệt này, tôi cũng không có phản đối.”
Trong hai năm tiếp theo, họ Hồ, vị lãnh đạo tối cao của Trung Quốc, phải sống trong bóng tối của Giang Trạch Dân và phe nhóm của ông ta. Cư dân mạng thường gọi đùa Hồ Cẩm Đào là Thái tử. Tên của ông luôn luôn được nhắc đến sau Giang Trạch Dân trong các bản tin chính thức, và ông luôn luôn đi sau Giang Trạch Dân tại tất cả những cuộc gặp gỡ công chúng - trong thế giới tuyên truyền nghiêm ngặt của cộng sản Trung Quốc, cả hai điều này nhằm thể hiện cho công chúng về tình trạng thấp kém của họ Hồ
Tình trạng tệ hại của Hồ Cẩm Đào được phản ánh trong lần đối thoại chính thức đầu tiên của Ông với Phó Tổng Thống Hoa Kỳ, Dick Cheney, vào năm 2002, trước khi Ông trở thành Tổng Bí Thư đảng.  Trong hồi ký gần nhất, Cheney kể rằng Ông đã mời họ Hồ trò chuyện riêng.  Đến khi gặp mặt, Cựu Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, Lý Triệu Tinh, đã gõ cửa bước vào ngồi ngay giữa Cheney và họ Hồ.  Ông này đã từ chối rời phòng khi được mời ra.  Lý là một đồng minh thuộc phe cánh của Giang Trạch Dân được cử đến nhằm giám sát họ Hồ và báo cáo tình hình lại cho Giang.
Với chức vụ Phó chủ tịch Quân Ủy Trung ương, họ Hồ chỉ được phép chỉ huy sỹ quan cấp hàm thiếu tướng hoặc thấp hơn, Giang nắm quyền chỉ huy cao nhất với phần đông sỹ quan cấp cao hơn thậm chí nhiều năm sau khi rút khỏi chức Chủ tịch Quân Ủy.
Ảnh hưởng của họ Hồ trong giới quân sự được cho là thấp.  Thậm chí đến mức một số nhóm quân đã từ chối lệnh điều động của Ông và Ôn Gia Bảo trong chiến dịch cứu trợ nạn nhân trận động đất giết chết 70,000 người tại Tứ Xuyên năm 2008.
Không có hòa bình
Tư thế phục tùng của Hồ Cẩm Đào đã không không đem lại sự bình yên cho Ông. Giang Trạch Dân đã chuẩn bị một người kế nhiệm Hồ Cẩm Đào ngay khi họ Hồ lên lãnh đạo nhà nước, cũng giống như Đặng Tiểu Bình đã sắp xếp cho Hồ Cẩm Đào là người kế nhiệm của Giang Trạch Dân. Cựu Thị trưởng Thượng Hải và thành viên Bộ Chính trị Trần Lương Vũ, một thành viên chủ chốt trong phe Thượng Hải của Giang Trạch Dân, là người thừa kế mà Giang đã lựa chọn.
Trần hầu như không che giấu tham vọng của mình, Ông thường công khai mâu thuẫn với Hồ Cẩm Đào. Nhiều lần, Trần bày tỏ sự thách thức Hồ Cẩm Đào và gọi họ Hồ là một học giả yếu đuối không thể gánh vác trách nhiệm của mình. Trần cũng đã phản đối chính sách kinh tế của Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo đồng thời công khai tuyên bố rằng họ không phù hợp với Thượng Hải.
Tin đồn, hoặc rò rỉ, thậm chí nói là Giang Trạch Dân đã lên kế hoạch ám sát họ Hồ một năm trước Đại Hội ĐCSTQ  lần thứ 17, có thể tham vọng của Giang là muốn có người của mình nắm trọn hết đất nước.
Theo Tạp chí Trend Magazine có trụ sở tại Hồng Kông, Hồ Cẩm Đào đã có một chuyến công tác bí mật, đến thăm một căn cứ hải quân tại Thanh Đảo trên bờ biển phía đông Trung Quốc. Trong khi đang thị sát các đội tàu từ một chiếc khu trục hạm có trang bị tên lửa dẫn đường trên biển Hoàng Hải, hai tàu nhỏ khác đã bất ngờ bắn vào chiếc khu trục hạm, giết chết năm binh sĩ. Họ Hồ thoát nạn không hề hấn gì và vội vàng bay tới vùng đông nam tỉnh Vân Nam, nơi Ông ở lại một tuần trước khi trở về Bắc Kinh, Trend Magazine cho biết.
Sau đó không lâu Hồ Cẩm Đào trả đũa. Chỉ sau bốn tháng sau đó, Trần đã bị bắt giữ về tội tham nhũng và sau đó bị kết án 18 năm tù.
Trong tháng Tám, hai tháng sau khi vụ ám sát không thành công, Chỉ huy trưởng lực lượng hải quân, lúc đó là Trương Định Phát, bị cách chức. Khi Trương qua đời trong tháng 12 năm cùng năm, ngoại trừ một thông báo rất ngắn gọn trên một tờ báo hải quân, không một truyền thông chính thức nào đưa tin về cái chết của Trương.
Lấy lại quyền kiểm soát
Các nhà phân tích chính trị Trung Quốc coi nỗ lực ám sát rõ ràng là một điểm ngoặc cho họ Hồ. Sau đó Ông đã quyết định tăng cường quyền kiểm soát quân đội của mình.
Ông bắt đầu từ chính lãnh địa của mình, Bắc Kinh. Trong tháng 12 năm 2006, Hồ Cẩm Đào thay thế Chỉ huy và các Ủy viên chính trị (đứng đầu Đảng Ủy) thuộc Lữ Đoàn Bảo Vệ Bắc Kinh bằng các sĩ quan thăng cấp trực tiếp từ các đơn vị quân đội địa phương. Năm sau, ông điều động một nhân vật thân cận của mình là Phòng Phong Huy làm người đứng đầu Bộ Chỉ huy quân sự Bắc Kinh nơi mà các đơn vị phòng vệ phải báo cáo về.
Sau đó vào năm 2007, Hồ Cẩm Đào đã dùng Đại Hội ĐCSTQ lần thứ 17 như là một cơ hội để loại đồng minh của Giang Trạch Dân, Do Hi Quý, người đứng đầu Cục An ninh Trung ương chịu trách nhiệm cho sự an toàn của lãnh đạo cấp cao. Người kế nhiệm Do là Tào Thanh, một người tương đối trung lập.
Trong cùng năm đó, cánh tay phải của Hồ Cẩm Đào, Lệnh Kế Hoa, trở thành Chánh Văn phòng Tổng Hợp của ĐCSTQ và từ đó có thẩm quyền điều động Cục An ninh Trung ương nơi chịu trách nhiệm bảo vệ các nhà lãnh đạo hàng đầu của Đảng.
Từ đó, Hồ Cẩm Đào đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát lực lượng quân sự Bắc Kinh và đó là điểm khởi đầu của quá trình từng bước phục hận của Ông. Điều này không chỉ là dấu hiệu cho địa vị vững chắc của bản thân họ Hồ, mà nó còn hữu dụng trong cuộc đấu tranh quyền lực chống lại những đảng viên đối lập.
Tại phiên họp toàn thể thứ tư của Đại Hội ĐCSTQ lần thứ 17 trong năm 2009, Phòng Phong Huy công khai phản đối kế hoạch nhân sự do phe Giang Trạch Dân phát thảo.
Vì bị áp đảo trước quyền lực quân sự của họ Phòng, hội nghị đã phải thỏa hiệp và không thực hiện bất kỳ quyết định nhân sự nào.
Tiếp theo năm sau, họ Phòng được thăng cấp lên Tướng, và Hồ Cẩm Đào đã đích thân trao Quyết định phong hàm cho họ Phòng và 10 tướng lãnh khác mà ông đã phê chuẩn.

Hồ Cẩm Đào: Hành trình lên đỉnh cao quyền lực quân sự – Phần II


Closing Session Of The National People's Congress (NPC)
Nhà lãnh đạo Trung Quốc Hồ Cẩm Đào trong phiên bế mạc Đại hội Quốc Dân ngày 14 tháng Ba năm 2012. (Lintao Zhang/Getty Images)
Nếu được chính quyền trung ương Trung Quốc chấp thuận, Hồ Cẩm Đào sẽ tiếp bước tấm gương những người tiền nhiệm của mình Đặng Tiểu Bình và Giang Trạch Dân, hai người đã duy trì được quyền lực đối với quân đội trong hai năm sau khi kết thúc nhiệm kỳ 10 năm với cương vị là Chủ tịch Đảng. Nhưng sống dưới bóng của Giang và bè phái của ông ta, Hồ Cẩm Đào đã phải chiến đấu khó khăn và trường kỳ hơn những người tiền nhiệm trong việc đạt được sự ủng hộ của quân đội , và ông chỉ đạt được thành công trong những năm cuối nhiệm kỳ 10 năm của mình.

Thách thức của Bạc Hy Lai

Khi Hồ Cẩm Đào đạt được quyền kiểm soát các lực lượng vũ trang ở Bắc Kinh năm 2007, ông ta đã cho “trục xuất” người thừa kế được Giang Trạch Dân lựa chọn cẩn thận là Bạc Hy Lai ra khỏi Bắc Kinh để về lãnh đạo Trùng Khánh, một thành phố phía tây nam. Mất hy vọng được vào Ủy ban Thường vụ Bộ Chính Trị, một nhóm gồm 9 thành viên đứng đầu Trung Quốc, Bạc Hy Lai đã tìm cách liên minh với các tư lệnh quân sự địa phương để hiện thực hóa tham vọng của mình.
Bạc khi đó đã khởi xướng chiến dịch “hồng ca và đả hắc”, một sự hồi sinh của nền văn hóa đỏ cực tả và trấn áp tội phạm làm gợi nhớ tới Cách Mạng Văn Hóa của Mao Trạch Đông. Nhưng chiến dịch đả hắc thường được sử dụng như một cái cớ để vu khống các chủ doanh nghiệp cùng các đối thủ chính trị, và để tịch thu tài sản của họ.
Bạc cũng dùng sự nổi tiếng không kém các minh tinh màn bạc của mình để thách thức chính quyền Hồ Cẩm Đào – Ôn Gia Bảo vốn ít cực đoan hơn.
Theo lời của cựu phóng viên Tân Hoa Xã, Giang Uy Bình:  “Bạc dường như không quan tâm đến việc liệu Hồ Cẩm Đào có lo lắng hay không. Ông ta không chỉ tiếp tục tăng cường chiến dịch “hồng ca và đả hắc”, bắt giữ hơn 600 trùm băng đảng, mà còn thừa cơ khuếch trương lực lượng cảnh sát.”
“Ngoài ra, Bạc chủ động xây dựng mối quan hệ với tư lệnh quân sự tại Thành Đô, và bí mật liên kết với các tướng lĩnh quân đội như Trương Hải Dương để lên kế hoạch hành động trong tương lai,” Giang Uy Bình nói trong một bài viết đăng ngày 24 tháng 3 trên trang chinesepen.org. “Việc này đã hoàn toàn phơi bày tham vọng  nắm giữ vị trí lãnh đạo tối cao của Bạc”.
Theo bài báo, Giang Uy Bình đã biết Bạc Hy Lai nhiều thập kỉ và từng bị bỏ tù 6 năm vì tội xuất bản những câu chuyện tham nhũng của Bạc cùng các quan chức khác trên phương tiện truyền thông của Hồng Kông.
Khi còn tại vị, Bạc Hy Lai đã tuyển dụng nhiều cảnh sát từ khắp nơi trên cả nước, mua xe bọc thép và các xe mô tô đắt tiền của Ý, công khai thành lập các đội cảnh sát mới như “Đội Cảnh Hoa” gồm nhiều phụ nữ trẻ đẹp, và “Đội Hộ Tống Đoàn Khách Nhà Nước”. Bạc cũng biếu hơn 2 tỷ nhân dân tệ (khoảng 300 triệu đô la) cho tư lệnh quân sự Thành Đô.
Cựu tỷ phú bất động sản ở Thành Đô, Lý Quân, người đã đào thoát khỏi Trung Quốc năm 2010, nói với Thời báo Tài Chính rằng ông đã bị vu khống, bỏ tù, tra tấn và tống tiền như thế nào bởi Bạc cùng các cấp dưới của ông ta. Lý cho biết những kẻ bắt cóc đã lệnh cho ông phải chi 40 triệu nhân dân tệ cho một đơn vị quân sự ở Thành Đô trước khi được thả tự do. Bọn họ cũng đưa cho ông một danh sách gồm 20 sĩ quan quân đội và bắt ông tố cáo những người này tội vi phạm pháp luật. Lý nói ông cảm thấy mình bị lợi dụng để thanh trừ những đối thủ chính trị của Bạc Hy Lai.
Trong một cuộc phỏng vấn với trang china.dwnews.com tháng 7 năm 2011, Lý đã nói “Bạc Hy Lai…đã dùng tôi làm vật hy sinh để làm hài lòng [tướng quân đội] Trương Hải Dương nhằm đạt được sự ủng hộ từ quân đội đối với sự thăng tiến của ông ta trong thời gian diễn ra Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 18”.
Vào năm 2009, Bạc đã đề bạt bạn của mình là Vương Lập Quân, nguyên giám đốc công an Trùng Khánh và Phó Thị trưởng, làm lãnh đạo lực lượng cảnh sát vũ trang, một đội quân gồm 10,000 người.
Sự ủng hộ đối với Bạc đã tăng thêm quyền lực cho ông ta để đối đầu với Hồ Cẩm Đào.
Năm 2010, Bạc đã đưa “Dàn hợp xướng Nhạc Đỏ” của mình tới Bắc Kinh, hành động này được xem như một thách thức trực tiếp đối với quyền lãnh đạo của Hồ. Một vài tướng lĩnh cấp cao trong quân đội đã tham dự buổi biểu diễn này, nhưng không có ủy viên Bộ Chính Trị nào xuất hiện.
Một hành động thách thức thậm chí táo bạo hơn diễn ra vào tháng 11 năm 2011 khi Bạc Hy Lai tham dự một cuộc tập trận quy mô lớn, được tổ chức bởi Tư lệnh quân đội Thành Đô, trong thời gian Hồ Cẩm Đào đang tham dự hội nghị thượng đỉnh APEC tổ chức ở Hoa Kỳ. Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng và thành viên Ủy ban Quân sự Trung ương, Lương Quang Liệt cùng các trưởng quân sự địa phương cũng tham dự cuộc tập trận này.
Giang Uy Bình nói trong một bài báo trên Chinesepen, trích lời của một người trong chính quyền Bắc Kinh rằng do mối quan hệ giữa các nhà lãnh đạo địa phương với lực lượng quân sự địa phương luôn là điều cấm kỵ trong cơ cấu quyền lực của ĐCSTQ, nên những hành động này không chỉ là hồi chuông cảnh báo Hồ, mà còn gây sốc cho cả giới chính trị Trung Quốc.
Người này cũng cho biết nhiều quan chức cảm thấy Hồ Cẩm Đào cần có những hành động dứt khoát chống lại Bạc Hy Lai, hoặc nếu không sẽ có thể xảy ra một cuộc đảo chính bất cứ lúc nào.
Theo Trang tin mingjingnews.com có trụ sở ở Hồng Kông đưa tin vào ngày 30 tháng 3 năm 2012, thông qua Vương Lập Quân, Bạc đã mua một lượng lớn vũ khí và đạn dược để thành lập lực lượng vũ trang của riêng ông ta.

Hồ Cẩm Đào Phản Công

Những đáp trả ban đầu của Hồ với Bạc đều mờ nhạt và chủ yếu thông qua những thay đổi nhân sự. Năm 2009, chính ủy thuộc tư lệnh quân đội Thành Đô, Trương Hải Dương, một đồng minh của Bạc, đã bị thay thế bởi một sĩ quan đến từ Tân Cương. Một vài sĩ quan cấp cao khác bị thay thế bởi những người được thuyên chuyển từ các đơn vị khác.
Đòn phản công toàn lực của Hồ bắt đầu vào tháng 7/2011 khi tin đồn về cái chết của Giang Trạch Dân rộ lên thông qua truyền thông Hồng Kông, theo một nguồn tin nói với Thời báo Đại kỷ nguyên: “Đó là bước đầu tiên trong phép thử lòng dân”.
Tin tức về cái chết của Giang Trạch Dân, được công bố đầu tiên bởi Đài truyền hình Châu Á vào ngày 6 tháng 7 năm 2011, ngay lập tức tạo nên sự phấn khích, thậm chí một số người Trung Quốc còn đốt pháo mừng sự kiện này.
Các nguồn tin nói với Thời báo Đại kỷ nguyên rằng bằng việc tung tin tức đó, Hồ đang thử phản ứng cùng quyền lực của phe Giang, và đồng thời đánh giá tình hình sức khỏe của Giang nhờ việc buộc ông ta phải xuất hiện trước công chúng. Đồng thời đây cũng là phép thử phản ứng của công chúng để xác định liệu các hành động chống lại Giang và bè phái của ông ta có nhận được sự ủng hộ của công chúng hay không.

Liên minh với Tập Cận Bình

Theo tạp chí Frontline của Hồng Kông, cột mốc quan trọng khác trong cuộc chiến của Hồ Cẩm Đào là thành lập một liên minh với người kế nhiệm ông ta là Tập Cận Bình. Việc này được thực hiện với sự trợ giúp của Tống Bình, cố vấn của Hồ Cẩm Đào, và Hồ Đức Bình, con trai của cựu lãnh đạo nhà nước Hồ Diệu Bang.
Hồ Cẩm Đào cần một đồng minh như Tập, người vừa là Phó chủ tịch Quân Ủy Trung ương và là ủy viên Bộ Chính Trị. Mặt khác, Tập rất sẳn lòng để Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo loại bỏ kẻ rắc rối Bạc Hy Lai trước cuộc chuyển giao quyền lực chính thức.
Với sự hỗ trợ của Tập, Hồ đã sẵn sàng khẳng định quyền lực.
Trong một hội nghị Quân Ủy vào cuối tháng Mười Hai 2011, Tướng Lưu Nguyên đưa ra tấm ảnh chụp một căn biệt thự rộng lớn, xa hoa ở một trong những địa điểm đẹp nhất Bắc Kinh thuộc về một sĩ quan cấp cao. Lưu đã chỉ trích mạnh mẽ các trưởng Quân Ủy Quách Bá Hùng, Từ Tài Hậu, và Lương Quang Liệt, ông nói: “Ba người các ông là lãnh đạo Quân Ủy đã nhiều năm. Các ông phải chịu trách nhiệm về nạn tham nhũng tràn lan trong quân đội!”
Theo truyền thông Hồng Kông, những lời nói của Lưu khiến người tham dự xôn xao, nhưng riêng Hồ và Tập chỉ lắng nghe mà không có bất kỳ biểu hiện nào.
Kể từ lúc đó, Quân Ủy đã đưa ra hàng loạt các chiến dịch chống tham nhũng, đây được hiểu như là một mệnh lệnh để thể hiện sự trung thành với Hồ. Ví dụ như, Phó chủ tịch Quân Ủy Từ Tài Hậu đã kêu gọi quân đội “tuân theo sự lãnh đạo của Trung ương Đảng, Quân Ủy Trung ương, và Chủ tịch Hồ Cẩm Đào một cách vô điều kiện”. Đây là lần đầu tiên quân đội đưa tên của Hồ Cẩm Đào vào trong một bối cảnh như vậy.
Những sĩ quan cấp cao khác cũng công khai cam kết trung thành với Hồ trong những dịp khác nhau.
Vào tháng 2/2012, Cốc Tuấn Sơn, chủ ngôi biệt thự mà Tướng Lưu Nguyên tẩy chay tại hội nghị đã bị kết tội tham nhũng. Cốc là cựu Phó chủ nhiệm Tổng Cục Hậu Cần, được cho là có họ hàng với vợ của Bạc Hy Lai là Cốc Khai Lai.

Sự cố Vương Lập Quân

Ngày 6 tháng 2 nâm 2012, Vương Lập Quân, tay sai của Bạc, đã chạy trốn đến lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô, và trình ra một chồng tài liệu mật. Sau đó truyền thông Mỹ đã tiết lộ rằng trong những tài liệu đó có một âm mưu của Bạc và Chu Vĩnh Khang, người đứng đầu Ủy ban Chính trị và Luật pháp, nhằm lật đổ Hồ và Tập.
Sự cố Vương Lập Quân đã trở thành một bước ngoặt quan trọng. Trong những tuần sau đó, Bạc đã đi thăm một đơn vị quân sự mà cha ông ta từng dẫn dắt đóng tại tỉnh Vân Nam. Hành động này tiếp tục được xem như là một sự thách thức đối với lãnh đạo trung ương.
Vào ngày 17 tháng 2 năm 2012, Quân Ủy Trung ương đã triển khai một đơn vị gồm 1,500 cảnh sát vũ trang tới Trùng Khánh, được cho là nhằm ngăn chặn sự nổi loạn của cảnh sát vũ trang Trùng Khánh. Có tin đồn rằng các đơn vị quân đội bổ sung, tổng số hơn 10,000, cũng được điều đến Trùng Khánh
Trong tháng Ba, chỉ huy quân đồn trú ở Trùng Khánh, Chu Hòa Bình, người có quan hệ sâu sắc với Bạc, đã bị điều tra.
Tờ Thời báo Tài chính đưa tin: “Trong tháng 4, năm 2012, Quân Ủy Trung ương thành lập một nhóm chỉ đạo kiểm toán để kiểm tra việc mua sắm, các dự án xây dựng, và thu nhập bất động sản trong các lực lượng vũ trang, một động thái được xem như lời cảnh cáo tới các sĩ quan quân đội rằng bất kỳ sự phản bội này có thể bị trừng phạt bằng một cuộc điều tra tham nhũng”.

Kết luận

Theo các nhà phân tích, Hồ Cẩm Đào sẽ chắc chắn ở lại làm Chủ tịch Quân Ủy sau khi ông ta chuyển giao quyền lãnh đạo Đảng và Nhà Nước vào cuối năm nay.
Có nhiều dấu hiệu ủng hộ cho nhận định này. Nói chung, trước khi một vị lãnh đạo cao cấp nghỉ hưu, ông ta sẽ an bài cho những nhân viên trực tiếp và thuyên chuyển họ tới các vị trí khác. Nhưng đến thời điểm này, các nhân viên văn phòng của Hồ vẫn tại vị, và không thấy có dấu hiệu nào của việc tổng kết công việc hiện tại của họ hay chuyển sang các công việc khác.
Lá thư gửi tới Bộ Chính Trị, được đồng ký tên bởi nhiều tướng lĩnh quân đội, yêu cầu để Hồ Cẩm Đào được giữ nguyên vị trí lãnh đạo quân đội, tiếp tục khẳng định thành công trọn vẹn, mặc dù muộn của Hồ trong việc đạt được quyền kiểm soát các lực lượng quân sự của Trung Quốc.
Theo tin mới nhất, vào ngày 3 tháng 7 năm 2012, đồng minh của Hồ là Quách Kim Long, được bổ nhiệm làm Bí thư Thành ủy Bắc Kinh.
Reuters cho biết việc bổ nhiệm là bước quan trọng đầu tiên trong kế hoạch cải tổ chính trị trước khi thay đổi lãnh đạo, việc này sẽ cho phép Hồ duy trì được ảnh hưởng chính trị sau khi rời nhiệm sở.
Theo Reuters, “Hiện Quách được xem như chắc chắn có chân trong Bộ Chính trị trong quá trình thay đổi lãnh đạo tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 18 diễn ra vào cuối năm 2012”.

Tin thứ Tư, 04-06-2014 - Bước ngoặt cho Việt Nam?

CHÍNH TRỊ-PHÁP LUẬT
H2<= Photo: NNVN. – Tàu Trung Quốc lại đụng độ với tàu Việt Nam (RFI). - Tàu Trung Quốc mở rộng vùng truy cản, chuyển hướng tấn công (GTVT).  – Tàu Trung Quốc liên tiếp tấn công tàu cảnh sát biển Việt Nam (VNE). – Tường thuật từ Hoàng Sa: Tàu Trung Quốc chuyển sang tấn công tàu Cảnh sát biển Việt Nam (TN). – Tàu Trung Quốc quây nhóm đông gấp 4 bình thường cản kiểm ngư Việt Nam (DT). – Những hình ảnh mới nhất vụ tàu Trung Quốc điên cuồng đâm, húc, phun vòi rồng (NNVN). – HOÀNG SA tối 3/6: Tàu Trung Quốc lộ chiến thuật mới (TG).
- 40 tàu Trung Quốc uy hiếp tàu cá, ngư dân Việt Nam (VTC). – 2 tàu Trung Quốc tạo gọng kìm, húc đuôi, phun vòi rồng tàu cá Việt Nam (LĐ).  – Hà Nội tổ chức đưa ngư dân ra làm lá chắn trên biển Đông? (Dân News). “Các sĩ quan quân đội CSVN được lệnh đến từng tàu của ngư dân Việt Nam và tuyên truyền rằng đừng lo sợ vì vùng biển đó là chủ quyền của Việt Nam, và sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra… Vẫn chưa biết 50 tàu cá của ngư dân tay không tấc sắt sẽ đối đầu với Trung Cộng ra sao trong vài ngày tới. Nhưng nếu có bất kỳ sự thương vong nào từ ngư dân, chắc chắn không chỉ có Trung Cộng là kẻ bị lên án, mà chính chế độ CSVN cũng là đồng phạm trong việc đưa ngư dân ra làm lá chắn như vậy“.  – Phó Thủ tướng: “Ngư dân bị đe dọa bằng giàn khoan, đường lưỡi bò…” (DT). - Phó Thủ tướng: Chính phủ luôn lo lắng cho ngư dân bám biển (TP).
- Ngư dân Việt Nam kể về vụ tàu cá bị đâm chìm (VNE). – Những vật chứng vạch trần dã tâm của tàu Trung Quốc (CAND). -  ‘Bị tàu Trung Quốc tấn công, ngư dân chúng tôi vẫn không nao núng’ (TN).  - Báo Mỹ phỏng vấn ngư dân Việt, vạch trần sự hung hăng của TQ (DV).  - Báo Mỹ: Ngư dân VN sống sót là vô cùng may mắn (ĐV).  - Ngư dân lại bị tàu Trung Quốc tấn công ở Hoàng Sa (VTC).  – Khuyến khích ngư dân đóng tàu vỏ thép bám biển Hoàng Sa (VNE).  – Đầu tư lớn cho đánh bắt xa bờ (ND).
- Trung Quốc tiếp tục dịch chuyển giàn khoan (VNE). – Giàn khoan Haiyang Shiyou-981 ổn định vị trí mới (PNTP). - TQ duy trì 2 tàu hộ vệ tên lửa ở giàn khoan Hải Dương 981 (Tin mới/ TTVN).  – Tàu hộ vệ tên lửa TQ vẫn quanh quẩn ở giàn khoan (VNN). “Trong số hơn 100 tàu TQ duy trì quanh khu vực giàn khoan trái phép, vẫn có 2 tàu quét mìn và 2 tàu hộ vệ tên lửa“.  - Trung Quốc cho tàu hộ vệ tên lửa và máy bay quân sự lượn quanh các tàu chấp pháp Việt Nam (VTV/ VOV).
- Lời nhắn gửi từ Hoàng Sa (CP).  - Tặng các chiến sĩ và đồng bào đang bám biển ở Trường Sa: LỜI NGUYỀN CỦA BIỂN (Nguyễn Trọng Tạo). “Chúng bất ngờ ập đến sau ta/ Hạ đặt giàn khoan vào tim ta làm ta nóng mặt/ Giặc lầm lỳ đến từ phương bắc/ Mới hôm nào còn ôm chặt bắt tay/  Không gõ cửa, chúng hung hăng như một lũ cướp ngày/ Chúng vào nước ta từ phía biển/ Con cáo gửi chân để dần độc chiếm/ Ta tỉnh táo chờ – lòng nén bão giông“.- Trở về từ Hoàng Sa (CAĐN).
- Việt Nam kiên nhẫn trước sự hung hăng của Trung Quốc (TT). Nhà báo Manabu Sasaki, trưởng đại diện của nhật báo Asahi Shimbun: “Sự thật là các tàu Trung Quốc rất nhiều xung quanh đây và họ đã vây ép, dùng vòi rồng tấn công tàu Việt Nam. Trước hành động này của Trung Quốc, tàu Việt Nam chỉ tăng tốc di chuyển ra xa trước sự vây ép của nhiều tàu Trung Quốc cùng lúc“.
H3- Nguyễn Trọng Vĩnh: Ông Bộ trưởng Quốc phòng thiếu tính chiến đấu (BVN). “Lẽ ra phải phản đối Trung Quốc mạnh mẽ và đòi họ rút ngay giàn khoan ra khỏi vùng biển nước ta thì ông lại nói miên man về tình hình thế giới và lặp đi lặp lại nhiều lần về xây dựng lòng tin. Làm gì có lòng tin giữa kẻ xâm lược và nạn nhân bị xâm lược. Năm ngoái cũng tại diễn đàn này, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng đọc một bài diễn văn về xây dựng lòng tin, tuy được cử tọa vỗ tay, nhưng có đi đến kết quả thực tế nào đâu?
- Phạm Đình Trọng: Tướng Phùng Quang Thanh (BVN). “Say mê bắn giết người Việt, là người hùng trong cuộc bắn giết đẫm máu đó. Nhưng với kẻ xâm lược từ bên ngoài đến cướp đất cướp biển thiêng liêng của cha ông, cướp nơi làm ăn sinh sống từ ngàn đời của người dân Việt Nam, với kẻ chống phá quyết liệt, độc ác đất nước Việt Nam trên mọi lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội thì người hùng trong nội chiến lại mềm lòng và lầm lẫn đến mức coi kẻ xâm lược là bạn” – Đỗ Trung Quân: Tạ Lỗi Trường Sơn (Tương Tri).
- Thục Quyên – Giặc đã vào nhà, lấy gì mà đánh? (Dân Luận). – Câu hỏi của hậu thế (Phạm Hồng Sơn). “Nhìn một cách khác, những dấu mốc có tính tượng trưng này sẽ khoát ra hình ảnh một chiếc thòng lọng nhiều tròng, có lõi là Đảng Cộng sản Việt Nam, đang ngày càng thít chặt vào dân tộc Việt do một bàn tay kéo là Đảng Cộng sản Trung Quốc“.
- Không thể vì tình hữu nghị mà im lặng (VHNA). “Đã qua rồi cái thời chúng ta hoặc là im lặng hoặc phải lựa lời mềm mỏng, nhún nhường chỉ vì tình hữu nghị ‘viễn vông’.  Phải lên tiếng một cách mạnh mẽ và kiên quyết để dư luận thế giới hiểu rõ tính chất phi nghĩa trong hành động vi phạm chủ quyền biển đảo Việt Nam của nhà cầm quyền TQ cũng như tham vọng bành trướng của họ ở biển Đông“. – Hãy hành động ngay nếu không chuyện mất nước là cầm chắc (VLB).
- ‘Nhiều người Mỹ hối tiếc vì Hoàng Sa 1974′ (BBC). GS Ngô Vĩnh Long: “Đây là vấn đề an ninh của khu vực, vấn đề an ninh của toàn thế giới, chứ không chỉ là vấn đề Trung Quốc đặt một giàn khoan hay là vấn đề tranh cãi chủ quyền giữa Việt Nam và Trung Quốc về đảo Hoàng Sa“.
- Tổng thống Obama thúc đẩy việc phê chuẩn Công ước LHQ về Luật Biển (VOA). “Việc kêu gọi Trung Quốc giải quyết những vụ tranh chấp biển đảo của họ dựa theo Công ước Luật Biển trở nên khó khăn hơn vì Thượng viện Mỹ không chịu phê chuẩn hiệp ước này“.  – Việt Nam-Hoa Kỳ thảo luận tăng cường quan hệ (RFA). – Phái đoàn Hạ viện Mỹ thăm Quốc hội Việt Nam (RFA). – Mỹ ủng hộ lập trường của Việt Nam về biển Đông (NLĐ).
- Hội nghị G7 sẽ chỉ trích Trung Quốc (NLĐ). – TQ lo sợ bị chỉ trích tại hội nghị G7 về Biển Đông (VNN).
- Tham vọng của Trung Quốc gây lo ngại tại Châu Á (RFI).
- Phỏng vấn GS Tạ Văn Tài: Kỳ 2: Đối sách của Việt Nam là tối ưu (QĐND).
- Cảnh giác với việc Trung Quốc mở rộng xâm lấn Biển Đông (CP).  Việc biên cương như lửa cháy ngang mày (DT). – Lòng tham của sói và “Trung Quốc mộng” (Văn Việt). – THỐNG KÊ GIÚP TRUNG QUỐC (Nguyễn Quang Vinh).
- “Cả dân tộc đang nhìn về một hướng” (TT). – Nguyễn Vũ Bình – Hãy nắm tay nhau chung xây GIẤC MỘNG VIỆT NAM! (Dân Luận).   – “HỠI NHỮNG AI GỤC XUỐNG NGOI DẬY HÙNG CƯỜNG ĐI LÊN!” (*) (Tương Tri). “… đã đến lúc những người trẻ Việt Nam yêu nước, quan tâm đến tiền đồ đất nước và các tổ chức đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền, chống Tàu cần trang bị cho mình và tiến đến phổ biến sâu rộng ít nhất là hai bài hát trong kho tàng âm nhạc yêu nước của những người Việt miền Nam trước đây: ‘Việt Nam quê hương ngạo nghễ’, ‘Việt Nam Việt Nam’ và ‘Dậy mà đi’ trong thời SV tranh đấu nói trên“.
- Tống Văn Công bàn về từ “hạ” trong: “TRUNG QUỐC HẠ ĐẶT GIÀN KHOAN TRÁI PHÉP…” (viet-studies). “Phải chăng người tạo từ này cho rằng khi ghép  hai động từ hạ, đặt  liền nhau đã gây cảm giác ngữ điệu có vẻ mạnh lên? Hoặc chỉ là do tâm lý sính dùng từ gốc Hán cho  rằng  hạ đặt  có vẻ trí thức, biết “nói chữ” sang trọng, còn đặt xuống là cách nói  nôm na quê mùa của người ít học?“.
- QUỐC HỘI BÀN CHUYỆN THOÁT TRUNG ! ? (Huỳnh Ngọc Chênh). – Gắn xây dựng phát triển kinh tế với bảo vệ biển đảo (SK&ĐS).  – Bớt dần phụ thuộc kinh tế TQ: Cảnh giác giá thầu rẻ (NLĐ). – Biến họa thành phúc (NLĐ). – HSBC: Tác động kinh tế ngắn hạn từ sự kiện Giàn khoan tương đối ít (CafeF).
- Về bài báo đăng trên báo Một Thế Giới: Một trong những nhiệm vụ của báo chí là đưa tin trung thực (FB Xê Nho nvp). Mời xem lại: Trung Quốc đề nghị ‘đi đêm’, Mỹ cắt ngắn cuộc họp (MTG).
- Với Nga: DỨT ĐƯỢC KHÔNG MỘT “TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG”! (FB Bình Lê Thọ). “Rất có thể trong tâm trí người Nga, tình cảm của Việt Nam với họ thì cũng quý, nhưng về quyền lợi dân tộc thì Việt Nam cũng chỉ là một khách hàng mua súng đạn, tàu bay, tàu ngầm, chẳng có gì hơn Malaysia, Indonesia… Vì thế, đã đến lúc chúng cần đánh giá lại “mối tình đơn phương” này một cách cụ thể, tỉnh táo, bỏ sang một bên hoài niệm quá khứ hay ảo tưởng về tình “đồng chí” trong một thế giới đầy biến động để xác đinh lại đối tác chiến lược thực sự có lợi cho lợi ích dân tộc“.
- Trích trong chương III, cuốn sách “Chính đề Việt Nam” của ông Ngô Đình Nhu, Cố vấn chính phủ VNCH: Thường trực đối mặt với ngoại xâm và kinh nghiệm phát triển dân tộc (Văn Việt). “Và vấn đề vô cùng quan trọng mà chúng ta đã nêu ra trên kia là vấn đề chính thể của nước Việt Nam... Nếu bây giờ chúng ta chưa có ý thức rõ rệt chính thể ấy phải như thế nào, thì ngay bây giờ chúng ta có thể quan niệm được rằng chính thể đó không thể là một chính thể chuyên chế hay độc tài được. Đó là một thái độ rất rõ rệt“.
- NỀN KINH TẾ TỰ CHỦ – MỘT KHÁT VỌNG VIỄN VÔNG (Hồ Hải). “Liệu có một nền kinh tế mạnh để tự chủ ở một thể chế đơn nguyên không cạnh tranh hay không? Chắc chắn là không, đứa con nít nó cũng hiểu, nó phải câm họng trước một ông bố và một bà mẹ gia trưởng, độc đoán, và cường quyền kia mà?… Hay là các ngài đại biểu nhân dân đang tiếp tục diễn tuồng cho một khát vọng viễn vông, theo kiểu tư duy, hành động, thói quen và nhân cách của họ từ ngày có đảng cầm quyền?
- Lý Quang Diệu viết về VN: Mắc kẹt trong tư duy xã hội chủ nghĩa (SVUSA). “Khi các nhà cộng sản Trung Quốc đang tích tụ hàng thập niên kinh nghiệm quản trị ở thời bình, thu lượm những gợi ý thực tiễn xem điều gì hiệu quả và điều gì không, và cập nhật niềm tin và ý thức hệ trong quá trình đó, thì các nhà cộng sản Việt Nam bị kẹt trong một cuộc chiến tranh du kích tàn bạo với người Mỹ, chẳng học được gì về cách điều hành đất nước. Hơn nữa, hầu hết doanh nhân thành công trong số người Việt ở miền Nam – những người quen thuộc với cách làm của chủ nghĩa tư bản – đã rời bỏ Việt Nam trong những năm 1970“.
- Đường Về Nô Lệ – Friedrich A. von Hayek (giới thiệu) (THĐP). “Khi ông viết tựa cho cuốn Đường Về Nô Lệ ông đề tặng cuốn sách cho ‘tất cả những người xã hội chủ nghĩa’ với ý nghĩa hoàn toàn chân thành. Ông chia sẻ về mục tiêu của những người xã hội chủ nghĩa. Nhưng cái mà ông không đồng tình với họ là phương pháp mà họ chọn để đạt tới mục tiêu đó, tức việc áp dụng mô hình kế hoạch hóa tập trung“.
H1- Bản tiếng Việt, sách của ông Zbigniew Brzezinski: Thất bại lớn – Sự ra đời và cái chết của chủ nghĩa Cộng sản trong thế kỷ XX (Ba Sàm). Sách dài 404 trang, do Viện Thông tin Khoa học Xã hội Hà Nội xuất bản năm 1992. Đây là tài liệu mật, để phục vụ nghiên cứu, không phổ biến ra ngoài. Tác giả cuốn sách, ông Brzezinski nói về sự hình thành của Chủ nghĩa Cộng sản, phân tích sự phát triển nó và tiên đoán sự sụp đổ của CNCS như thế nào.
Điểm quan trọng trong cuốn sách là ông bàn về sự khủng hoảng tột cùng của CNCS dẫn đến sự sụp đổ của nó. Và đúng như ông Brzezinski tiên đoán, cuốn sách này ra đời chẳng bao lâu thì hàng loạt các nước CS ở Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, để rồi sau đó mọi người đều nhìn thấy CNCS trên toàn thế giới đã phá sản hoàn toàn. Và bây giờ, những nước cộng sản cuối cùng trên thế giới cũng đang giẫy chết. 
- Hình thức, biện pháp đấu tranh bảo vệ chủ nghĩa Mác – Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh hiện nay (TCCS). Bảo vệ cái này cũng giống như bảo vệ xác chết chưa chôn!
- Dương Vũ – Ai đang làm khánh kiệt đất nước (phần 5) (Dân Luận).
- Nhiên Tuệ – Người dân Việt nam chưa từng có một chính quyền thực sự “của dân, do dân, và vì dân” (Dân Luận).
- Về anh hùng dỏm Hồ Xuân Mãn: Thừa Thiên Huế: Buồn cho “Thương hiệu” một danh hiệu “Anh hùng”…  (NCT).
- Ban Nội chính T.Ư đi Bắc Âu tìm hiểu mô hình chống tham nhũng (TT). – XIN HỎI ÔNG NGUYỄN BÁ THANH VÀI CÂU (Huỳnh Ngọc Chênh). – VUI VUI: TRÒ CHUYỆN VỚI BOÁC NGUYỄN BÁ THANH (FB Nguyễn Hữu Quý).
- Góc nghị trường: “Bao giờ cho đến ngày xưa” (VnEconomy). – “ỐI GIỜI ƠI SAO PHÁT BIỂU THẾ…” (dangnba). “Quả nhiên hôm nay là vậy: Buổi truyền hình trên Hội trường thảo luận về kinh tế, cuối buổi chiều tôi nghe một đại biểu Quốc hội đọc ‘300 hát a‘ tôi thực sự điên tiết, đúng là ‘ngu chưa học hết phổ thông‘.”
- “Công khai với dân toàn bộ chi tiêu của Quốc hội” (VnEconomy).
- ĐBQH lên tiếng vụ ‘biệt thự triệu đô của Bí thư Lâm Đồng’ (VTC). – Mời xem lại: Chuyện lạ ở Lâm Đồng: Bí thư Tỉnh uỷ thuê đất thổ… trồng hoa! (NCT).
- Vụ Đinh Đức Lập: “Anh Lập rất phản ứng với Chủ tịch hiện nay (Nguyễn Thiện Nhân)”… (Hữu Nguyên).
- Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải: Chúng ta đang làm chủ công nghệ ở dự án Tân Rai rất tốt (CAND). Đừng nghe… Hãy nhìn…
- Hà Nội: Xây trụ sở công an trên hành lang thoát lũ (NCT).
- Yêu cầu Trung Quốc “trả lời” gần 300 tấn hoa quả nhiễm độc tuồn sang Việt Nam (BizLive).
- Phỏng vấn LĐV 20140603 – Sức mạnh của giới lao động có thể gây ra thay đổi lớn (LĐ Việt).
- Việt Nam thay tổng giám đốc đường sắt (BBC). – Tân Tổng giám đốc Đường sắt nhậm chức (VNE). – “Nếu chất lượng kém thì cả ngành giao thông đều kém” (TT). – Bộ trưởng Đinh La Thăng: “Để công trình kém chất lượng sẽ xử nghiêm người đứng đầu” (LĐ).
- Nhật Bản đình chỉ viện trợ phát triển cho Việt Nam (RFI). – Nhật tạm ngưng hỗ trợ ODA cho Việt Nam (BBC). – Nhật ‘tạm ngưng giải ngân ODA’ cho Việt Nam vì vụ hối lộ (VOA). – Không có chuyện Nhật dừng dự án ODA với VN (VNN). Ông Nguyễn Xuân Tiến, Vụ phó Vụ Kinh tế Đối ngoại: “Đối với các dự án ODA mới, phía Nhật Bản sẽ phê duyệt dựa trên cơ sở phía Việt Nam cam kết thực hiện điều tra và xử lý nghiêm các cá nhân hoặc tập thể liên quan đến nghi án công ty Tư vấn giao thông Nhật Bản (JTC) đưa hối lộ“. – Nhật tạm ngưng khoản vay ODA, Bộ KH-ĐT nói không ngưng (TBKTSG).
H6<- Tù nhân Thiên An Môn cuối cùng? (BBC). “Ông Miêu là công nhân nhà máy ở Bắc Kinh và bị kết tội gây hỏa hoạn vì ném rổ vào xe tăng đang bốc cháy. Vì vi phạm tưởng không có gì to tát này, ông bị kết án tử hình treo và vài năm sau được giảm xuống chung thân“.  – Tư liệu về đàn áp ở Thiên An Môn (BBC). – THIÊN AN MÔN VẾT NHỤC NGÀN NĂM (FB Nguyễn Hữu Quý).
- Những hồn ma Thiên An Môn (Phạm Vũ Lửa Hạ). – 4.6.1989: THIÊN AN MÔN ĐẪM MÁU (Khối 8406). “Dù những đôi vai của chúng ta vẫn không đủ sức mạnh, dù cái chết đối với chúng ta sẽ rất khắc nghiệt, chúng ta phải chấp nhận hy sinh cuộc sống, chúng ta không có chọn lựa nào khác khi lịch sử đòi hỏi chúng ta phải làm điều đó. Những huyễn tưởng đẹp đẽ về sự chịu đựng đau khổ chỉ có thể bị xóa bỏ bằng sự khổ đau chịu đựng trong hiện thực. Với vong linh của người đã khuất – chúng ta đấu tranh để được sống. Với sự tuyệt vọng để cứu lấy cái đất nước ích kỷ và không có nhuệ khí này – chúng ta dâng hiến bản thân mình. Nếu chúng ta không sẵn sàng để hy sinh thì còn ai sẽ làm điều đó đây?
- Lãng quên Thiên An Môn : Chính sách xóa ký ức dân tộc của chế độ Bắc Kinh (RFI). “Chương trình kiểm soát giáo dục và kiểm duyệt thông tin báo chí loại trừ những từ ngữ liên quan xa gần đến phong trào Thiên An Môn, đến khát vọng tự do dân chủ trong suốt 25 năm qua đã làm cho rất nhiều người trẻ không biết chuyện gì đã xảy ra hoặc nếu biết thì cũng rất mù mờ“.  – Các bà mẹ Thiên An Môn: Không muốn trả thù, nhưng từ chối sự lãng quên (Le Figaro/ Thụy My). – Đài Loan cảnh báo TQ phải nhìn nhận biến cố Thiên An Môn 1989 (RFI).
- Trần Trung Đạo: Nếu biến cố Thiên An Môn xảy ra hôm nay (FB TTD). “Nếu biến cố Thiên An Môn xảy ra hôm nay, ý thức dân chủ trong thệ hệ trẻ Trung Quốc đã trưởng thành cộng với các phương tiên thông tin đang có, cuộc tranh đấu sẽ không dừng lại ở những điều thỉnh nguyện suông mà có thể dẫn đến sự sụp đổ toàn bộ hay ít nhất làm thay đổi căn bản cơ chế chính trị tại Trung Quốc“.
- Lê Diễn Đức: Từ cuộc bầu cử tự do tới Thiên An Môn (Blog RFA).
- Hồ Cẩm Đào: Hành trình lên đỉnh cao quyền lực quân sự – Phần II (ĐKN). – Mời xem lại: Cuộc Hành trình của Hồ Cẩm Đào lên đỉnh cao quyền lực quân sự: Phần I
H5- Triển Lãm 2014 Art Nordic Bộc Lộ Sự Liên Hệ Chặt Với Vấn Đề Trung Quốc (ĐKN).
- Cuộc Chiến tranh Lạnh kế tiếp: Chuỗi ngọc trong Ấn Độ Dương (Phan Ba). =>
- Vụ người Nhật mất tích: Thủ tướng Abe có thể đến Bình Nhưỡng (RFI). – Thủ tướng Nhật Bản có thể đi thăm Bắc Triều Tiên (VOA).
- Vaclav Havel – Đừng nhân danh trẻ em để làm điều ác (Dân Luận).

- Bước ngoặt cho Việt Nam? (BS). “Nếu Thủ tướng Dũng có thành ý, ông có thể ủy quyền cho người đại diện của mình bày ra một số ưu đãi hấp dẫn nhằm lôi kéo mối quan hệ gần gũi hơn với Hoa Kỳ. Ông Minh có thể chào mời quyền sử dụng quân cảng tuyệt vời tại vịnh Cam Ranh của Việt Nam, một món quà quý giá mà cho đến nay Lầu Năm Góc vẫn tìm kiếm vô vọng. Thậm chí hấp dẫn hơn có thể là việc Thủ tướng Dũng cam kết theo đuổi các cải cách sâu rộng trong lĩnh vực tự do ngôn luận, tự do hội họp và lập hội, và tự do tôn giáo“.
- Phỏng vấn tướng “Ba Không” Nguyễn Chí Vịnh: Trung Quốc sai lầm khi cưỡng đoạt chủ quyền của Việt Nam (TT). “Đứng trước tình hình như vậy thì chúng ta thấy rằng rõ ràng chủ quyền của Việt Nam bị đe dọa, nói rộng ra là an ninh quốc gia, độc lập tự chủ, hòa bình ổn định của chúng ta bị đe dọa. Chúng ta hết sức quan ngại trước hành động nghiêm trọng này“.
Chủ quyền quốc gia bị xâm phạm, độc lập tự chủ bị đe dọa, là một trung tướng, lại là thứ trưởng Bộ Quốc phòng, ông Vịnh chỉ “quan ngại” thôi sao? Không dám lên án hành động bá quyền của “bạn vàng” à? Không dám dùng cụm từ “chúng tôi phản đối” hay “chúng tôi cực lực lên án” hành động xâm chiếm lãnh hải của chúng tôi? Nghe phát biểu của tướng Vịnh, giống như thể kẻ cướp vào nhà ông, ông cho vợ con ông đuổi chúng ra, còn ông ngồi đó nói “hết sức quan ngại” với hành động của kẻ cướp!
- Sao lại là chuyện nội bộ gia đình ? (Lê Khả Sỹ). “Cả thế giới rung chuông báo động/ Nạn ba Tàu lấn chiếm biển Đông/ Thì chúng coi là hiện tượng bình thường/ Là chuyện nội bộ gia đình bàn nhau giải quyết (!)” – Chỉ còn lời cầu nguyện! (VLB). ” Giặc đã đến đây/ Giặc đầy khắp phố/ Lũ yêu tinh lố nhố đầy đường/ Chúng đến đây dầy xéo quê hương/ Dìm dân tộc vào đường tiệt lộ!
- Này chú Tập Cận Bình, hãy nghe anh bảo! (FB Trần Đình Trợ). “Biển Đông của nhà anh/ Sử ngàn năm đã viết/ Đến tận bà Méc ken/ Bên Đức kia còn biết/  Thế mà chú nghênh ngang/ Cắm dàn khoan xuống đó/ Rồi giơ vuốt nhe răng/ Hung hãn như loài chó“.
- Những bài học lớn (LĐ). “Đúng là quá mơ hồ bởi vì:  Tốt mà chiếm Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974?  Tốt mà tấn công biên giới phía bắc Việt Nam năm 1979?  Tốt mà chiếm Gạc Ma – Trường Sa của Việt Nam năm 1988?  Tốt mà liên tục xâm phạm Biển Đông của Việt Nam, cướp phá ngư cụ, hải sản, thậm chí đánh đập, đâm chìm tàu cá của ngư dân Việt Nam trên biển?  Vậy thì những ai còn mơ hồ hãy tỉnh lại, đừng ảo tưởng và tin vào những lời lẽ giả dối nữa“.
- Bớt dần phụ thuộc kinh tế Trung Quốc: Cảnh giác giá thầu rẻ (NLĐ). – Kinh tế Việt Nam chịu tác động ra sao từ vụ giàn khoan Hải Dương 981 (bài 2): Mối nguy từ các dự án tổng thầu EPC rơi vào tay nhà thầu Trung Quốc! (LĐ). “Trong 10 dự án trọng điểm về hạ tầng, giao thông, năng lượng, hoá chất, luyện kim của VN đều có nhà thầu Trung Quốc tham gia, trong đó phải kể đến như công trình đường sắt đô thị Cát Linh- Hà Đông, đường cao tốc Hà Nội- Hải Phòng, Hà Nội- Lào Cai, nhà máy gang thép Lào Cai, nhiệt điện Duyên Hải 1, nhiệt điện Mông Dương 2… đều rơi vào tay nhà thầu Trung Quốc. – Cho ích nước, lợi nhà (DV).
- Lưu Hiểu Ba: Ngày 4 tháng 6 và giới tinh hoa Trung Quốc (pro&contra).
- Hoan hô báo Thanh Niên, đã đăng tin về sự kiện Thiên An Môn: Chùm ảnh diễn biến sự kiện thảm sát đẫm máu Thiên An Môn, Trung Quốc (TN).
- Mỹ kêu gọi TQ thả những người chỉ trích trước ngày kỷ niệm Thiên An Môn (VOA). “Chính phủ Bắc Kinh bắt bớ những người hoạt động trước ngày kỷ niệm nhạy cảm này, đã trở thành một truyền thống hàng năm, nhưng năm nay, việc đàn áp gay gắt hơn thường lệ“.
- Sau 25 năm đàn áp đẫm máu trên Thiên An Môn – Trung Quốc có mạnh? (Hiệu Minh). “Câu trả lời là không. Tại sao? Bởi kỷ niệm 25 năm sự kiện Thiên An Môn đẫm máu, chính quyền đã phong tỏa quảng trường bằng rào thép, internet bị cấm kỵ những từ nhậy cảm, an ninh được thắt chặt chưa từng thấy. Một xã hội văn minh thì không thể có chuyện đó“.
KINH TẾ
- Kinh tế Việt Nam sẽ tăng trưởng tốt trong ngắn hạn (Zing).
- Thu hút vốn đầu tư nước ngoài: Hai bên cùng có lợi (SGGP).
- Coi cái giá phải trả trước mắt là chi phí đầu tư cho lâu dài (TBKTSG).
- Phiên 3-6: Chứng khoán giao dịch buồn tẻ (TBKTSG). – Chứng khoán chiều 3/6: Mua bán dửng dưng (VnEconomy). – Nhận định chứng khoán ngày 4/6: “Xu hướng tăng ngắn hạn”
- Ngày 3/6: Tự doanh bán ròng 51,3 tỷ đồng (NDH).
- Mua căn hộ cao cấp cho thuê (NLĐ). - Đầu tư nhà ở cho thuê gặp khó
- Chăm sóc khách hàng phải trở thành văn hóa doanh nghiệp (PLTP).
- Thuế thu nhập cá nhân: Sao nộp ‘khủng’, sao ‘chây ì’ (TN).
- Lo xa, DN Nhật rời bỏ Trung Quốc (VEF).

VĂN HÓA-THỂ THAO
- NGƯỜI KÉO MÀN: Tiểu thuyết kịch NHẬT TIẾN (KỲ 6) (Nhật Tuấn). – Nhà văn TẠ DUY ANH : Mr. Ban – Truyện ngắn
H9<- Về nhà văn Mai Thảo: CÁI ĐẸP TRONG VĂN HỌC (FB Nguyễn Hưng Quốc).
- Tuyên ngôn Thơ của nhóm Xuân Thu Nhã Tập (BHC).
- CUNG TÍCH BIỀN VÀ XỨ ĐỘNG VẬT MÀU HUYẾT DỤ (Hợp Lưu)
- Đọc tác phẩm: “Cửu Long Cạn Dòng, Biển Đông Dậy Sóng” (1) của Ngô Thế Vinh (Văn Việt).
- CẢM XÚC HỘI AN (Tương Tri).
- ĐỒNG CỎ THIÊN THAI (Da Màu).
- Bùi Xuân Đính: Góp phần tìm hiểu thêm về Mẫu Liễu ở Phủ Dầy (VHNA).  – Tìm về nguồn gốc văn minh Việt Nam dưới ánh sáng mới của khoa học – Một cuốn sách góp phần lý giải nguồn gốc người Việt (VHNA).
- Nhớ mãi xôi sắn Mường Phăng (TT).
- Bắc thuộc và chống Bắc thuộc: Những dấu tích văn hóa vật chất* (VHNA).
- 10 điều đàn ông thường hối tiếc nhất trong đời (THĐP).
-  Tâm linh đằng sau những vụ án: Có hay không người chết sẽ báo thù? (MTG).
- Lịch sử phát triển của Phật giáo Theravada (BHC). – Sufi – Hướng tới sự mặc khải Hồi giáo
- Viện lưu trữ phim ảnh Pháp giới thiệu “Toàn cảnh Điện ảnh Việt Nam” (RFI).
- “Nghệ sĩ non tay bắt chước; nghệ sĩ lão luyện ăn cắp.” (Nguyễn Đình Đăng).
- 10 từ ngữ Hà Nội người Sài Gòn dễ hiểu lầm nhất (Yan News).
- Giới bóng đá tưởng nhớ cựu danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang (NLĐ). – Đồng đội và học trò cũ quây quần bên linh cữu HLV Tam Lang (VNE). – Phạm Huỳnh Tam Lang: Người thắp lên ngọn lửa Cảng Sài Gòn (kỳ 1) (MTG).

GIÁO DỤC-KHOA HỌC
- 59 người túc trực 1 HS thi Sử: Chuyên gia nể phục và xót xa (Zing). – Nghĩ từ một kỷ lục “Guinness” (TBKTSG). – Dạy sử  theo sách giáo khoa và cách giảng dạy hiện nay, còn một em thi là may lắm rồi! (FB Mạnh Quân).
- Hướng dẫn giải đề thi tốt nghiệp THPT môn Sử 2014 (DT). Đọc hướng dẫn đề thi này để hiểu thêm rằng vì sao học sinh chán học sử. “Phân tích nguyên nhân thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mĩ, cứu nước. Nguyên nhân chủ quan: Sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, đứng đầu là chủ tịch Hồ Chí Minh, với đường lối chính trị, quân sự, độc lập tự chủ đúng đắn, sáng tạo, tiến hành đồng thời CMXHCN và CMDTDCND ở miền Nam… “.
- Nhiều thí sinh đoán đề Địa sẽ ra về biển đảo (DT).  – Biển đảo tiếp tục “nóng” trong đề thi Địa lý (DT).  – Đề thi môn Địa lý đề cập đến Hoàng Sa và Trường Sa (LĐ). – Gợi ý giải đề thi tốt nghiệp THPT môn hóa học, địa lý (NLĐ). - Gần hơn với đề thi đại học (NLĐ).  – Đề Hóa không khó, thí sinh tự tin giành điểm cao (DT). – Môn Hóa: Lực học Trung bình sẽ khó đạt điểm 5
H10- NHẬN XÉT VỀ ĐỀ THI TOÁN (FB Phạm Hiển).
- Phải thế chứ! (SK&ĐS).
- Hai anh em dắt nhau đi thi (TT). =>
- Vụ “Một chương trình, nhiều sai phạm”: Đình chỉ tuyển sinh 12 tháng (SGGP).
- Con của người hoạt động cách mạng trước 1945 được cộng điểm ưu tiên vào THPT (DT). “Bộ GD-ĐT vừa ban hành Thông tư bổ sung vào Quy chế tuyển sinh THCS và THPT. Theo đó, con của người hoạt động cách mạng trước ngày 1 tháng 1 năm 1945 được cộng điểm ưu tiên vào Trung học phổ thông“. Người hoạt động cách mạng trước ngày 1-1-1945, cho dù có tham gia từ năm 15 tuổi đi nữa, thì người đó phải sinh trước ngày 1-1-1930, bây giờ cũng đã hơn 84 tuổi. Ở cái tuổi này có bao nhiêu người còn con cái ở độ tuổi 14-17 tuổi, đi thi THCS hay THPT, để được ưu tiên cộng điểm?
- Từ 15-7, con hạ sĩ quan, binh sĩ được miễn học phí (PLTP).
- Học một ngành, làm một nghề (Kênh 14).
- GẶP LẠI THẦN ĐỒNG: Thiên tài bất đắc dĩ (NLĐ).
- Vì sao giới nghiên cứu ngày càng “ốm o”? (TVN).
- Chín nhà khoa học nhận giải thưởng Kavli 2014 (Tia Sáng).

XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
- Những người xứ miệt vườn đi bán thận (RFA). “Vấn đề người nghèo đi bán thận để cứu gia đình đã trở thành một đại nạn của người dân nơi đây. Và đối tượng đi bán thận thường là người lâm vào tình trạng khốn cùng, có nghĩa là nông dân quá nghèo“. Nông dân bị mất đất sản xuất, ngư dân bị mất biển, công nhân thì bị bóc lột đến tận xương tủy, làm sao sống đây? Người dân đã hết đường sống rồi, đành phải bán một phần thân thể của mình.
- Giật mình kiểu “mua bán dâm trả góp” ở Sài thành (DT).
- Vụ giết người, chặt xác ở Gò Vấp: Khởi tố 4 tội danh (NLĐ).
- Sông ngập rác (NLĐ).
- Đôi nam nữ khả nghi tháo chạy khỏi đám cháy rừng (MTG).
-  Tin đồn “thương lái Trung Quốc mua lá khoai lang”: Công ty Việt Nam mua! (NLĐ).
- Những phát hiện gây sốc về hóa chất độc hại trong hàng hóa (DT).
- 16 sự thật ít người biết về Trung Quốc (DT).
- Trung Quốc cam kết hạn chế lượng khí thải carbon (DCCT).
H11<- Canada: Nhặt được vé số trúng 50 triệu USD, trả lại người đánh mất (NLĐ).
- 12 người Việt thiệt mạng trong tai nạn xe khách ở Thái Lan (VOA). – Về vụ tại nạn thảm khốc tại Thái Lan vừa qua (DCCT).
- Dân làng Campuchia vô vọng trước việc bảo vệ rừng Prey Lang (VOA).
- Án mạng ở TQ nêu bật thủ đoạn cực đoan của một nhóm tà giáo (VOA).

QUỐC TẾ
H12- TT Obama đến Châu Âu, tái khẳng định sự lãnh đạo của Hoa Kỳ (VOA). – Tổng thống Mỹ Obama đề nghị một kế hoạch an ninh cho Đông Âu (RFI). “Ông Obama đã đề nghị một kế hoạch an ninh một tỷ đôla vùng Đông Âu. Kế hoạch này (còn chờ Quốc hội Hoa Kỳ phê chuẩn) dự trù triển khai thêm lực lượng Mỹ trên bộ, trên không và trên biển ở Đông Âu“. – Mỹ công bố 1 tỷ đôla cho an ninh châu Âu (BBC).
- TT Obama kêu gọi Nga tạo ảnh hưởng tích cực lên tình hình Ukraine (VOA).  – Tổng thống Obama: Hoa Kỳ không muốn đe dọa Nga (VOA).  – Nga đã rút quân khỏi biên giới Ukraina (RFI). – 181 thiệt mạng ở phía đông Ukraina trong chiến sự (LĐ). – Hơn 180 người thiệt mạng trong chiến dịch ở đông Ukraine (VNE).  – Ukraine cảnh báo cư dân giữa lúc giao tranh tiếp diễn ở miền đông (VOA).
- Quân đội Thái Lan tiếp tục trấn áp biểu tình (VOA). – Quân đội Thái Lan cấm chào kiểu ‘The Hunger Games’ (VOA). “Như là một biểu hiện bác bỏ thầm lặng, nhiều người chống đối cuộc đảo chánh đã bắt đầu giơ 3 ngón tay lên như phim “The Hunger Games”, tượng trưng cho việc chống lại cai trị độc tài“. – Thái Lan xóa bỏ lệnh giới nghiêm tại 3 điểm du lịch (RFI).
- Cử tri Syria đi bầu tổng thống (VOA). – Syria bầu Tổng thống, Assad chắc chắn thắng cử (RFI). – Đối lập Syria ‘đấu tranh trọn đời’ (BBC).
- Tân Thủ tướng Libya nhậm chức (VOA).
- Tổng thống Palestine tuyên thệ trước chính phủ mới mà phía Israel chỉ trích (DCCT). – Anh, Mỹ sẵn sàng hợp tác với chính phủ mới của Palestine (RFI).
- Một chính trị gia hàng đầu Pakistan bị bắt tại London (VOA).
- Thái tử Felipe cứu tinh của Hoàng gia Tây Ban Nha? (RFI).
- Pháp không mặn mà đón nhận Snowden (RFI).
- Tân bộ trưởng Ấn Độ tử nạn xe hơi (DT). – Ấn Độ: Bộ trưởng vừa được bổ nhiệm chết trong tai nạn xe hơi (VOA).
- Tổng thống Obama bênh vực việc trao đổi tù nhân (VOA).
- Brasilia, thành phố quyền lực (BBC).
- Cảnh sát Nigeria cấm biểu tình về vụ các nữ sinh mất tích (VOA).

* RFA: + Sáng 03-05-2014; + Tối 03-05-2014
* RFI: 03-05-2014
* VTV:  + Tài chính kinh doanh sáng – 03/06/2014 ; + Tài chính kinh doanh trưa – 03/06/2014 ; + Tài chính kinh doanh tối – 03/06/2014 ; + Tài chính tiêu dùng – 02/06/2014 ;  + VTV kết nối – 03/06/2014; +  Điểm hẹn văn hóa – 03/06/2014 ;  + Mỗi ngày một cuốn sách – 03/06/2014; + Thể thao sáng – 03/06/2014 ; + Thể thao trưa – 03/06/2014 ; + Bản tin thể thao 24/7 – 03/06/2014 ; + Thể thao 24/7: Sự chuẩn bị của nước chủ nhà Brazil cho World Cup 2014 ; + Thời tiết du lịch – 03/06/2014 ; + Khoảnh khắc thường ngày – 03/06/2014

2296. Thường trực đối mặt với ngoại xâm và kinh nghiệm phát triển dân tộc

Book Hunter Club
Book Hunter: Đây là một đoạn trích trong chương III cuốn “Chính đề Việt Nam” của ông Ngô Đình Nhu, Cố vấn của chính phủ Việt Nam Cộng hòa. Trong thời điểm hiện nay, vấn đề Phát triển Dân tộc Việt trở nên cấp thiết, nhưng trước tiên chúng ta phải hiểu được “điều kiện nội bộ” trong vị thế của Việt Nam.
Ngô Đình Nhu
Thật ra thì, vì sự minh bạch của vấn đề trình bày, nên, trong các phần trước, có nhiều điều kiện nội bộ đã được đề cập đến. Dưới đây, chúng ta sẽ xem lại toàn thể các điều kiện nội bộ, và nếu cần sẽ nhắc lại các điều kiện đã bàn đến. Ngoài ra, chúng ta cũng sẽ gồm vào phần này những điều kiện phát sinh ra do sự liên lạc của Việt Nam với các phần tử khác trong xã hội Đông Á, và với các quốc gia đang tìm phát triển. Sự liên lạc, với các quốc gia trong xã hội Đông Á, có thể xem là điều kiện nội bộ của chúng ta, bởi vì chúng ta là một phần tử trong xã hội đó. Sự liên lạc, giữa chúng ta và các nước đang tìm phát triển, có thể xem là điều kiện nội bộ, bởi vì trong một thế giới do Tây phương và Nga Sô phân chia ảnh hưởng như ngày nay, chúng ta và các nước đang tìm phát triển, đều ở vào những hoàn cảnh có nhiều điểm tương đồng.
Thật đúng ra thì, trong phần này chúng ta sẽ phân tích tất cả các điều kiện đã, hay có thể, gây cho chúng ta một cái vốn thuận hay một cái vốn nghịch, trong sự thực hiện công cuộc Phát Triển Dân Tộc của chúng ta.
Liên lạc với Trung Hoa.
Từ khi lập quốc, năm 939, đến khi bị sự tấn công của Tây phương và biến thành một thuộc địa của đế quốc Pháp, hai sự kiện hoàn toàn chi phối chín trăm năm lịch sử của Dân Tộc Việt Nam.
Hai sự kiện đó là sự liên lạc với Trung Hoa và công cuộc Nam tiến.
Trong lịch sử bang giao, giữa chúng ta và Trưng Hoa, các biến cố xảy ra đều do hai tâm lý đối chọi nhau. Từ năm 972, sau khi đã nhìn nhận độc lập của Việt Nam rồi, lúc nào Trung Hoa cũng nghĩ rằng đã mất một phần lãnh thổ quốc gia, và lúc nào cũng khai thác mọi cơ hội đưa đến, để thâu gồm phần đất mà Trung Hoa xem như là của họ. Bên kia, Việt Nam lúc nào cũng nỗ lực mang xương máu ra để bảo vệ nền độc lập của mình. Tất cả các sự kiện, xảy ra giữa hai quốc gia, đều do sự khác nhau của hai quan niệm trên.
Ngay năm 981, nghĩa là vừa ba năm sau khi đã nhìn nhận độc lập của Việt Nam, Tống triều thừa lúc nội chính Việt Nam có biến, vì Đinh Tiên Hoàng vừa mất, và sự kế vị không giải quyết được, gởi sang Việt Nam hai đạo quân, do đường thủy và đường bộ, để đặt lại nền thống trị của Trung Hoa.
Quan niệm Trung Quốc.
Ý cố định của Trung Hoa là đặt lại nền thống trị và không lúc nào Trung Hoa thỏa mãn với sự thần phục và triều cống của chúng ta. Ngay những lúc mà quân đội chúng ta hùng cường nhất, và chiến thắng quân đội Trung Hoa, thì các nhà lãnh đạo của Việt Nam cũng khôn ngoan, tìm cách thỏa thuận với Trung Hoa và tự đặt mình vào chế độ thuộc quốc. Nhưng, điều mà Trung Hoa muốn không phải là Việt Nam chỉ thần phục và triều cống. Trung Hoa, suốt gần một ngàn năm lịch sử, lúc nào cũng muốn lấy lại mảnh đất mà Trung Hoa coi như bị tạm mất.
Trong 900 năm, từ năm 939 đến năm 1840, khi Tây phương tấn công vào xã hội Đông Á làm cho những mâu thuẫn, nội bộ của xã hội này, tạm ngưng hoạt động, Trung Hoa đã bảy lần toan chiếm lại nước Việt Nam. Hai lần do nhà Tống chủ trương, ba lần Nhà Nguyên, một lần nhà Minh và một lần Nhà Thanh. Một hành động liên tục như vậy, nhất định có nghĩa là tất cả các triều đại Trung Hoa đều theo đuổi một chính sách, đặt lại nền thống trị trên lãnh thổ Việt Nam. Chính sách này do một điều kiện địa dư và kinh tế ấn định: Lưu vực sông Hồng Hà là đường thoát ra biển thiên nhiên của các Tỉnh Tây Nam của Trung Hoa, và ngược lại cũng là con đường xâm nhập cho các đạo quân chinh phục vào nội địa Trung Hoa. Đã như vậy thì, ngay bây giờ, ý định của Trung Cộng vẫn là muốn thôn tính, nếu không phải hết nước Việt Nam, thì ít ra cũng Bắc phần. Cũng chỉ vì lý do này mà, năm 1883, Lý Hồng Chương, thừa lúc Tự Đức cầu viện để chống Pháp, đã, thay vì gửi quân sang giúp một nước cùng một văn hóa để chống ngoại xâm, và thay vì cứu viện một thuộc quốc mà Trung Hoa đáng lý ra phải có nhiệm vụ bảo vệ, lại thương thuyết một kế hoạch chia đôi Việt Nam với Pháp, Trung Hoa dành cho mình các phần đất gồm các vùng bao bọc lưu vực sông Hồng Hà để lấy đường ra biển. Và ngay chính phủ Tưởng Giới Thạch năm 1945, dành phần giải giới quân đội Nhật Bản từ vĩ tuyến 17 trở lên phía Bắc, cũng vì lý do trên.
Xem thế đủ biết rằng, đối với Dân Tộc chúng ta họa xâm lăng là một mối đe dọa thường xuyên.
Họa xâm lăng của Trung Hoa vừa tạm ngưng, vì sự tấn công của Tây phương, là chúng ta lọt ngay vào sự thống trị của đế quốc Pháp.
Ngày nay, ách thực dân vừa mới cởi được, nhưng cái họa xâm lăng đối với chúng ta không thể vì thế mà thuyên giảm. Bởi vì họa xâm lăng, do vị trí địa dư của chúng ta và tình trạng nội bộ của chúng ta mà ra, và bao giờ hai yếu tố đó chưa thay đổi được thì họa xâm lăng vẫn còn.
Tâm lý thuộc quốc.
Họa xâm lăng đe dọa Dân Tộc chúng ta đến nỗi, trong suốt một ngàn năm lịch sử từ ngày lập quốc, trở thành một ám ảnh cho tất cả các nhà lãnh đạo của chúng ta. Và do đó mà lịch sử ngoại giao của chúng ta lúc nào cũng bị chi phối bởi một tâm lý thuộc quốc.
Hai lần Lý Thường Kiệt và Nguyễn Huệ tìm cách đả phá không khí lệ thuộc đó. Nhưng mặc dầu những chiến công lừng lẫy và tài ngoại giao rất khéo, hai nhà lãnh đạo trứ danh của Dân Tộc vẫn phải khuất phục trước thực tế.
Tâm lý thuộc quốc đè nặng, chẳng những trên sự bang giao, giữa chúng ta và Trung Hoa, lại còn lan tràn sang lĩnh vực bang giao giữa chúng ta và các nước láng giềng. Nếu, đối với Trung Hoa, chúng ta là thuộc quốc, thì đối với các nước chung quanh, chúng ta lại muốn họ là thuộc quốc. Tâm lý đó làm cho sự bang giao, giữa chúng ta và các nước láng giềng, lúc nào cũng gay go. Đã đành rằng công cuộc Nam tiến của chúng ta, là một công trình mà Dân Tộc đã thực hiện được, Nhưng chúng ta còn thiếu tài liệu để cho các sử gia có thể xét đoán xem, nếu chính sách ngoại giao của chúng ta khoáng đạt hơn, tựa trên những nguyên tắc phong phú hơn thì, có lẽ sự bành trướng của chúng ta sẽ không một chiều như vậy. Ví dụ, một câu hỏi mà chúng ta không thể tránh được: Chúng ta là một Dân Tộc ở sát bờ biển, nhưng sao nghệ thuật vượt biển của chúng ta không phát triển? Nếu chính sách ngoại giao của chúng ta phong phú hơn, và không bó hẹp vào một đường lối duy nhất, có lẽ sự bành trướng của Dân Tộc chúng ta, đã sớm phát ra nhiều ngõ, và sinh lực của chúng ta không phải chỉ dồn vào mỗi một công cuộc Nam tiến. Nước chúng ta ở vào giữa hai nền văn minh Trung Hoa và Ấn Độ. Với một chính sách ngoại giao khoáng đạt hơn, sự liên lạc quốc tế của chúng ta có lẽ đã rộng rãi hơn, và do đó, vị trí của chúng ta sẽ, đương nhiên, được củng cố bằng những biện pháp dồi đào và hữu hiệu hơn.
Nhưng thực tế là vậy đó. Họa xâm lăng của Trung Hoa đè nặng vào đời sống của Dân Tộc chúng ta, đến nỗi, tất cả các nhà lãnh đạo của chúng ta đều bị ám ảnh bởi sự đe dọa đó. Và, để đối phó lại, họ chỉ có hai con đường, một là thần phục Trung Hoa, hai là mở rộng bờ cõi về phía Nam.
Sở dĩ, khi bị Tây phương tấn công, mà các nhà lãnh đạo Triều Nguyễn của chúng ta lúc bấy giờ, không có đủ khả năng quan niệm một cuộc ngoại giao rộng rãi, để khai thác mâu thuẫn giữa các cường quốc Tây phương, là vì các nhà lãnh đạo của chúng ta không lúc nào vùng vẫy, đả phá nổi không khí tâm lý thuộc quốc đã đời đời đè nặng lên lịch sử ngoại giao của chúng ta. Hành động ngoại giao duy nhất lúc bấy giờ là gởi sứ bộ sang cầu cứu với Trung Hoa. Chúng ta đã biết Trung Hoa đã hưởng ứng như thế nào lời kêu gọi của Nhà Nguyễn. Nhưng Trung Hoa cũng đang bị đe dọa như chúng ta, nếu không có lẽ Trung Hoa đã lại thừa cơ hội mà đặt lại nền thống trị ở Việt Nam.
Các Sứ Bộ của chúng ta gởi sang Pháp lại cũng với mục đích điều đình, thần phục với Pháp như chúng ta quen điều đình, thần phục với Trung Hoa, chớ không phải với mục đích đương nhiên phải có của một hành động ngoại giao, là khai thác các mâu thuẫn để mưu lợi cho mình.
Vì thế cho nên, nếu chúng ta có cho rằng, công cuộc Nam tiến thành công là một kết quả của chính sách ngoại giao một chiều như trên đã trình bày, thì cân nhắc kết quả đó với những sự thất bại mà cũng chính sách ngoại giao đó đã mang đến cho chúng ta trong một ngàn năm lịch sử, thì có lẽ những sự thất bại nặng hơn nhiều.
Sự bành trướng của chúng ta đã thâu hẹp lại và chỉ theo có một chiều, bỏ hẳn cửa biển bao la đáng lý ra phải là cái cửa sống cho chúng ta.
Nền ngoại giao của chúng ta ấu trĩ nên, lúc hữu sự, không đủ khả năng để bảo vệ chúng ta. Trong khi đó, đối với một quốc gia nhỏ lúc nào cũng bị họa xâm lăng đe dọa, thì ngoại giao là một trong các lợi khí sắc bén và hữu hiệu để bảo vệ độc lập và lãnh thổ.
Lỗi lầm trước đã như vậy đó.
Trong chín trăm năm, từ ngày lập quốc, chúng ta đã bị ngoại xâm tám lần, bảy lần do Trung Hoa và một lần do Tây phương. Chúng ta đẩy lui được sáu lần, chỉ có lần thứ sáu Nhà Minh đặt lại nền thống trị, trong hai mươi năm, và lần thứ tám đế quốc Pháp xâm chiếm toàn lãnh thổ và thống trị chúng ta trong hơn tám mươi năm.
Chống ngoại xâm.
Vì vậy cho nên, chống ngoại xâm là một yếu tố quan trọng trong chính trị của Việt Nam. Chính trị cổ truyền, của các Triều Đại Việt Nam không được quan niệm rộng rãi nên, nếu có phân nửa kết quả đối với sự xâm lăng của Trung Hoa, thì lại hướng chúng ta vào một chính sách chật hẹp về ngoại giao. Do đó tất cả sinh lực phát triển của Dân Tộc, thay vì mở cho chúng ta được nhiều đường sống, lại được dốc hết vào một cuộc chiến đấu tiêu hao chỉ để tranh giành đất dung thân. Một mặt khác, chính sách ngoại giao chật hẹp đã đưa chúng ta vào một thế cô lập cho nên lúc hữu sự, các nhà lãnh đạo của chúng ta không đương đầu nổi với sóng gió, và lưu lại nhiều hậu quả tai hại cho nhiều thế hệ.
Chính sách chống ngoại xâm.
Cái họa ngoại xâm đối với chúng ta hiển nhiên và liên tục như vậy. Vì sao những biện pháp cổ truyền, của các nhà lãnh đạo của chúng ta trước đây, thành công phân nửa, trong công cuộc chống ngoại xâm Trung Hoa, nhưng thất bại trong công cuộc chống ngoại xâm Tây phương?
Trước hết, các biện pháp cổ truyền đã đặt vấn đề ngoại xâm của Trung Hoa là một vấn đề chỉ liên quan đến hai nước: Trung Hoa và Việt Nam. So sánh hai khối Trung Hoa và Việt Nam, thì như thế là đương phải với mục đích đương nhiên, chúng ta đã thất bại rồi. Những sự thần phục và triều cống chỉ là những biện pháp hoãn binh. Và vấn đề chống ngoại xâm chưa bao giờ được các triều đại Việt Nam đặt thành một chính sách đương nhiên và nguyên tắc, đối với một nước nhỏ, như nước chúng ta. Vì thế cho nên, những biện pháp cần được áp dụng, như biện pháp ngoại giao, đã không hề được sử dụng khi Tây phương xâm chiếm nước ta.
Lý do thứ hai, là công cuộc chống ngoại xâm chỉ được chuẩn bị trên lĩnh vực quân sự. Nhưng, nếu chúng ta không thể phủ nhận tính cách cần thiết và thành quả của các biện pháp quân sự trong các chiến trận chống các triều đại Trung Hoa: Nhà Tống, Nhà Nguyên cũng như Nhà Minh, Nhà Thanh, chúng ta phải nhìn nhận rằng nỗ lực quân sự của chúng ta rất là giới hạn. Và ngày nay, độc lập rồi, thì nỗ lực quân sự của chúng ta chắc chắn cũng rất là giới hạn.
Như vậy, đối với một nước nhỏ, trong một công cuộc chống ngoại xâm, biện pháp quân sự không thể làm sao đủ được. Trên kia, chúng ta có đề cập đến những biện pháp ngoại giao, đặt trên căn bản khai thác mâu thuẫn giữa các cường quốc để bảo vệ độc lập cho chúng ta.
Tuy nhiên biện pháp cần thiết nhất, hữu hiệu nhất và hoàn toàn thuộc chủ động của chúng ta, là nuôi dưỡng tinh thần độc lập và tự do của nhân dân, và phát huy ý thức quốc gia và Dân Tộc. Đồng thời, áp dụng một chính sách cai trị khoáng đạt, mở rộng khuôn khổ lãnh đạo, để cho vấn đề lãnh đạo quốc gia được nhiều người thấu triệt.
Nếu ý thức quốc gia và Dân Tộc được ăn sâu vào tâm não của toàn dân, và độc lập và tự do được mọi người mến chuộng, thì các cường quốc xâm lăng, dầu có đánh tan được tất cả các đạo quân của chúng ta và có thắng chúng ta trong các cuộc ngoại giao đi nữa, cũng không làm sao diệt được ý chí quật cường của cả một Dân Tộc.
Nhưng ý chí quật cường đó đến cao độ, mà không người lãnh đạo thì cũng không làm gì được đối với kẻ xâm lăng.
Vì vậy cho nên, đồng thời với những biện pháp quần chúng nói trên, cần phải áp dụng những biện pháp giáo dục, làm cho mỗi người dân đều quen biết với vấn đề lãnh đạo, và, điều này còn chính yếu hơn nữa, làm cho số người thấu triệt vấn đề lãnh đạo quốc gia càng đông bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Bởi vì, có như thế, những người lãnh đạo mới không bao giờ bị tiêu diệt hết được. Tiêu diệt người lãnh đạo là mục đích đầu tiên và chính yếu của các cường quốc xâm lăng.
Nhân đề cập đến vấn đề chống xâm lăng trên đây, lý luận đã dẫn dắt chúng ta đến một vấn đề vô cùng quan trọng.
Trước tiên chúng ta nhận thức rằng đối với một nước nhỏ như chúng ta, họa xâm lăng là một đe dọa thường xuyên.
Để chống xâm lăng, chúng ta có những biện pháp quân sự và ngoại giao. Nhưng hơn cả các biện pháp quân sự và ngoại giao, về phương diện hữu hiệu và chủ động, là nuôi dưỡng tinh thần độc lập và tự do của nhân dân, phát huy ý thức quốc gia và Dân Tộc, và mở rộng khuôn khổ giới lãnh đạo, để cho vấn đề lãnh đạo quốc gia được nhiều người thấu triệt.
Sự thể đã như vậy, thì đương nhiên một chính thể chuyên chế và độc tài không làm sao đủ điều kiện để bảo vệ quốc gia chống ngoại xâm được. Bởi vì bản chất của một chính thể chuyên chế và độc tài là tiêu diệt tận gốc rễ tinh thần tự do và độc lập trong tâm não của mọi người, để biến mỗi người thành một động cơ hoàn toàn không có ý chí, dễ điều khiển, dễ đặt để, và dễ sử dụng như một khí cụ.
Bản chất của một chính thể chuyên chế và độc tài là giữ độc quyền lãnh đạo quốc gia cho một người hay một số rất ít người, để cho sự thấu triệt các vấn đề căn bản của quốc gia trở thành, trong tay họ, những lợi khí sắc bén, để củng cố địa vị của người cầm quyền.
Hơn nữa, giả sử mà chính thể chuyên chế hay độc tài chưa tiêu diệt được hẳn tinh thần tự do và độc lập trong ý thức của mọi người, thì, tự nó, một chính thể chuyên chế hay độc tài cũng là một lợi khí cho kẻ ngoại xâm. Bởi vì, dưới một chế độ như vậy, nhân dân bị áp bức, sẽ đâm ra oán ghét người lãnh đạo họ và hướng về bất cứ ai đánh đổ người họ oán ghét, như là hướng về một người giải phóng, mặc dầu đó là một kẻ xâm lăng. Lịch sử xưa nay của các quốc gia trên thế giới đều xác nhận điều này: Chỉ có những Dân Tộc sống tự do mới chống được ngoại xâm.
Riêng về Dân Tộc chúng ta, chắc chắn rằng sự kháng cự của chúng ta đối với sự xâm lăng của Tây phương sẽ mãnh liệt hơn bội phần nếu trước đó, Nhà Nguyễn, thay vì lên án tất cả những người bàn về quốc sự, đã nuôi dưỡng được tinh thần tự do và độc lập của mỗi người và phát huy ý thức quốc gia và Dân Tộc trong nhân dân.
Ngược lại, mấy lần Dân Tộc thắng được ngoại xâm, từ Nhà Trần đánh đuổi Mông Cổ, đến Nhà Lê đánh quân Minh và Quang Trung chiến thắng Mãn Thanh, đều nhờ ở chỗ các nhà lãnh đạo đã khêu gợi được ý chí tự do và độc lập của toàn dân.
Và vấn đề vô cùng quan trọng mà chúng ta đã nêu ra trên kia là vấn đề chính thể của nước Việt Nam. Vì những lý do trình bày trên đây, chính thể thích nghi cho Dân Tộc chúng ta, không phải định đoạt do một sự lựa chọn căn cứ trên những lý thuyết chính trị, hay là những nguyên nhân triết lý, mà sẽ được qui định một cách rõ rệt bởi hoàn cảnh địa dư và lịch sử của chúng ta, cùng với trình độ phát triển của Dân Tộc.
Nếu bây giờ chúng ta chưa có ý thức rõ rệt chính thể ấy phải như thế nào, thì ngay bây giờ chúng ta có thể quan niệm được rằng chính thể đó không thể là một chính thể chuyên chế hay độc tài được. Đó là một thái độ rất rõ rệt.
Đọc toàn bộ “Chính đề Việt Nam”

2299. Bước ngoặt cho Việt Nam?

Asia Sentinel
Tác giả: David Brown
Người dịch: Huỳnh Phan và T.H.A.
02-06-2014
Một cú sốc đột ngột có thể làm đảo lộn nhiều toan tính
H13
Đã hơn một tháng kể từ khi giàn khoan dầu nước sâu Hải Dương 981 được đặt trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Việc Bắc Kinh triển khai giàn khoan trị giá một tỷ đôla này cùng một hạm đội đông đảo các tàu hộ tống đã gây chấn động tới tận xương tủy chính quyền Việt Nam, đập vỡ ảo tưởng về “quan hệ đối tác chiến lược toàn diện” với Trung Quốc (TQ).
Hà Nội đã hy vọng rằng một chính sách hòa giải sẽ làm dịu đi việc TQ hung hăng theo đuổi quyền bá chủ trong khu vực Biển Đông. Lập trường mềm mỏng của họ như một lớp màn phủ lên sự đồng thuận mong manh trong nội bộ Đảng rằng tranh chấp của Việt Nam với TQ về chủ quyền biển đảo chỉ là một đám mây đen lẻ loi trong bầu trời rực nắng hợp tác anh em. Phe bảo thủ trong đảng nhấn mạnh rằng dù xảy ra bất cứ điều gì, các đồng chí phương bắc sẽ không làm chấn động nền tảng của một chế độ xã hội chủ nghĩa anh em.
Nhưng đó chính là điều Bắc Kinh đã làm.
Trong vài tuần, chế độ Hà Nội dường như đã choáng váng thực sự. Khi BCHTƯ kết thúc phiên họp vào ngày 8 tháng 5, họ chẳng có gì mới để công bố. Mặc dù các tố cáo TQ gây hấn choán đầy truyền thông trực tuyến và, tới một mức độ bất thường, cả trên các phương tiện truyền thông do nhà nước giám sát, các lãnh đạo Đảng – chỉ trừ một người – đều giữ yên lặng. Dường như họ không thể nhất trí được ngay cả việc liệu có nên cho phép nhân dân tuần hành để phản đối hay không.
Trường hợp ngoại lệ là lời kêu gọi của Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng ở hội nghị thượng đỉnh ASEAN vào ngày 11/05. Ông Dũng nhấn mạnh rằng mặc dù bị khiêu khích nghiêm trọng, Việt Nam sẽ không bị lôi kéo vào một trận chiến. Ông tuyên bố thêm rằng “chúng tôi luôn luôn nỗ lực hết sức để duy trì và tăng cường tình hữu nghị tốt đẹp của chúng tôi với TQ“, và kêu gọi các thành viên ASEAN cùng lên tiếng phản đối động thái này của TQ. Để đáp lại nỗ lực của Thủ tướng Dũng, các Bộ trưởng Ngoại giao ASEAN đã thông qua một tuyên bố tập thể ghi nhận “quan ngại sâu sắc” đối với “các diễn biến làm tăng thêm căng thẳng trong khu vực“. Cái tên TQ không được nêu ra.
Hai phần ba tháng 5 qua đi mới thấy Hà Nội phát ra những dấu hiệu về việc triển khai một chiến lược mạch lạc. Ngày 21/05, Thủ tướng Dũng hội ý với Tổng thống Aquino, trong một chuyến viếng thăm báo hiệu sự sẵn sàng để phối hợp các phản ứng quân sự và ngoại giao với Philippines bất chấp cảnh báo của TQ. Đặc biệt, Thủ tướng Dũng lên tiếng ủng hộ Manila trong vụ kiện TQ ra Tòa Án Quốc tế về Luật Biển và cho biết Hà Nội có thể cũng sẽ đệ đơn kiện cho riêng Việt Nam.
Các cuộc phỏng vấn thu hút nhiều chú ý mà Thủ tướng Dũng dành cho Reuters, AP và Bloomberg cho thấy rõ ràng chính phủ Việt Nam đã xác định được lập trường của mình. Các báo thuật lại lời Thủ tướng Dũng nói rằng: “Chúng tôi sẽ không đánh đổi chủ quyền và lợi ích hợp pháp ‘lấy hữu nghị viển vông và lệ thuộc’ với TQ. Có một khoảng cách lớn giữa lời nói và việc làm của TQ”.
Sau đó, tại Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở Davos, Thủ tướng Dũng cảnh báo rằng các hành động của TQ đe dọa làm gián đoạn dòng lưu thông thương mại khổng lồ đi qua biển Đông, và “thậm chí có thể đảo ngược xu hướng phục hồi kinh tế toàn cầu“.
Trong khi Thủ tướng Dũng và những người phát ngôn của chính phủ lên tiếng cảnh báo, ai cũng thấy ba vị còn lại trong nhóm tứ trụ trong hệ thống Đảng là Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng chẳng hề lên tiếng. Cả ba đều thuộc phe đa số đáng kể trong số 16 uỷ viên Bộ Chính trị — phe được cho là ủng hộ chính sách thân TQ. Có lẽ việc triển khai giàn khoan HD-981 đã tạm thời làm cứng họng cái gọi là phe thân TQ. Tuy nhiên, dựa trên các chứng cứ hiện có, dường như tinh thần chung trong các cuộc họp kín của Đảng Cộng sản Việt Nam đã thay đổi, có lẽ là dứt khoát, hướng tới hợp tác với Mỹ và bất kỳ cường quốc nào khác sẵn lòng dồn sức làm thui chột công cuộc nhắm đến sự thống trị biển Đông của Bắc Kinh.
Cuộc khủng hoảng giàn khoan dầu HD-981 đã phơi bày sự ngây thơ trong việctheo đuổi các mối “quan hệ đối tác chiến lược” với tất cả các nước, theo bình luận của GS Nguyễn Mạnh Hùng (ĐH George Mason, Hoa Kỳ) trong một bài viết gần đây. Trên blog về Châu Á của nhóm chuyên gia CSIS ở Washington, GS Hùng có viết rằng vụ HD-981 “đã cho thấy rõ một chính sách dựa trên việc chia sẻ ý thức hệ xã hội chủ nghĩa và ứng xử mềm dẻo với TQ… đã mất hết sức thuyết phục. Trên báo chí và cộng đồng mạng Việt Nam đã đồng loạt xuất hiện những lời kêu gọi Việt Nam theo đuổi chính sách Thoát Trung (thoát khỏi quỹ đạo của TQ)”.
GS Carl Thayer, một nhà phân tích kỳ cựu về Việt Nam, nói rằng Hà Nội có ý định tổ chức các cuộc tập trận và tuần tra chung với hải quân Mỹ, Philippines và các tàu tuần duyên Nhật Bản, tại vùng biển mà TQ hiện phô trương sức mạnh ngày càng gia tăng của mình. GS Thayer tin rằng “Mục tiêu là để duy trì một sự hiện diện hải quân và không quân liên tục để răn đe TQ khỏi việc đe dọa và hà hiếp Việt Nam“.
Trong bối cảnh  — một cuộc gây hấn trắng trợn của TQ mà một lần nữa ASEAN không thể hoặc không sẵn sàng đối đầu, và điều dường như là một thời cơ chưa từng có cho phép Thủ tướng Dũng tạo dựng nên một cách tiếp cận mới — Washington sẽ phải vạch ra một kế hoạch phản ứng. Còn Việt Nam, đại diện bởi một vị Phó Thủ tướng phụ trách đối ngoại có năng lực là ông Phạm Bình Minh, được kỳ vọng là sẽ sớm đáp trả tích cực lời mời của Ngoại trưởng Mỹ John Kerry. Đó sẽ là một chuyến viếng thăm được công luận theo dõi sát sao.
Trớ trêu thay, cha ông Minh đã bị mất chức Bộ trưởng Ngoại giao vào năm 1991 vì chống lại chủ trương hòa giải với TQ và thúc giục quá mạnh mẽ việc đổi mới quan hệ ngoại giao với Mỹ. Ông Minh sẽ có một cuộc thương thuyết nhọc nhằn tại Washington. Một khối dư luận đáng kể ở Mỹ vẫn thúc đẩy một chiến lược Thái Bình Dương nhắm tới việc xây dựng quan hệ đối tác với “một TQ đang trỗi dậy”. Hơn nữa, vì cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ đang đến gần, chính quyền Obama ngày càng trở nên thận trọngđối với các cuộc phiêu lưu ngoại giao ở bất cứ nơi nào, dù là Syria, Ucraina hay là Đông Nam Á. Hải quân Hoa Kỳ có vẻ như không hào hứng với việc triển khai thêm lực lượng đến khu vực Biển Đông đầy rẫy các đảo nhỏ và rặng san hô.
Nếu Thủ tướng Dũng có thành ý, ông có thể ủy quyền cho người đại diện của mình bày ra một số ưu đãi hấp dẫn nhằm lôi kéo mối quan hệ gần gũi hơn với Hoa Kỳ. Ông Minh có thể chào mời quyền sử dụng quân cảng tuyệt vời tại vịnh Cam Ranh của Việt Nam, một món quà quý giá mà cho đến nay Lầu Năm Góc vẫn tìm kiếm vô vọng. Thậm chí hấp dẫn hơn có thể là việc Thủ tướng Dũng cam kết theo đuổi các cải cách sâu rộng trong lĩnh vực tự do ngôn luận, tự do hội họp và lập hội, và tự do tôn giáo. Đó là một ý tưởng táo bạo sẽ được tán thưởng vô cùng bởi không chỉ những người Việt Nam chỉ trích chế độ mà còn với một nhóm dân biểu khá ảnh hưởng trong Quốc hội Hoa Kỳ (phần lớn là những người có một số cử tri gốc Việt đáng kể trong đơn vị bầu cử của họ).
Đó cũng là một ý tưởng mà cánh bảo thủ trong chính quyền Việt Nam ghét cay ghét đắng. Họ xem các vấn đề nhân quyền như bước đệm dẫn đến một cuộc biến động kiểu Đông Âu hay Mùa xuân Ả Rập. Chính các quan chức lãnh đạo ủng hộ liên kết chặt chẽ với TQ thường chống lại những cải cách mà họ lo sợ sẽ mở đường tạo ra thách thức đối với quyền lực độc tôn của Đảng Cộng sản.
Thủ tướng Dũng cũng chưa tỏ ra mặn mà với việc cho phép các nhà bất đồng chính kiến đẩy mạnh lộ trình chính trị của họ. Ý tưởng riêng của ông về mở rộng quyền con người là tiến bộ hướng tới một xã hội và nền kinh tế mang lại cho các cá nhân năng động nhiều cơ hội để tiến lên phía trước. Tuy nhiên, Thủ tướng Chính phủ là một nhà chiến lược khôn ngoan và linh hoạt, trong hai năm qua đã đẩy lùi một cuộc thách thức nghiêm trọng quyền lãnh đạo của mình và sau đó lèo lái đất nước trở lại ổn định kinh tế vĩ mô.
Qua việc triển khai giàn khoan HD-981 ngoài khơi Việt Nam, Bắc Kinh có thể đã vô tình mang lại cơ hội phá vỡ bế tắc chính trị vốn đã và đang làm xói mòn tính hợp pháp của đảng cầm quyềntrong con mắt người dân. Nếu Thủ tướng Dũng tính toán rằng lời hứa về cải cách chính trị từng bước là chìa khóa cho một thỏa thuận với Tổng thống Obama và cũng là một bước mà ông có thể bảo vệ thành công trong BCH TW Đảng, đó là thứ việc thiết thực mà ông ta có thể sẽ thực hiện.

Mời xem lại:

2203. Cố xoa dịu tình hình biển Đông, Việt Nam đã chơi một trò chơi may rủi

Asia Sentinel
Tác giả: David Brown
Người dịch: Huỳnh Phan
07-05-2014
Chế độ Cộng sản Việt Nam đã hy vọng cách hành xử cung kính của họ có thể làm dịu đi tham vọng đối với biển Đông của anh láng giềng khổng lồ phương Bắc. Nhưng với việc đưa giàn khoan biển sâu Hải Dương 981 tới khai thác dầu ngoài khơi bờ biển miền Trung Việt Nam, Bắc Kinh đã làm tiêu tan hy vọng đó và đặt Hà Nội vào một tình thế vô cùng nan giải.
Bắc Kinh đưa một giàn khoan nước sâu tiến vào vùng biển Việt Nam
Chế độ Cộng sản Việt Nam đã hy vọng cách hành xử cung kính của họ có thể làm dịu đi tham vọng đối với biển Đông của anh láng giềng khổng lồ phương Bắc. Nhưng với việc đưa giàn khoan biển sâu Hải Dương 981 tới khai thác dầu ngoài khơi bờ biển miền Trung Việt Nam, Bắc Kinh đã làm tiêu tan hy vọng đó và đặt Hà Nội vào một tình thế vô cùng nan giải.
Việt Nam từng phê phán mạnh mẽ nhất yêu sách chủ quyền quá đáng của Trung Quốc đối với biển Đông trong các năm 2009-2011, lúc mà Hà Nội hy vọng sẽ tập hợp Hiệp hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) thành một mặt trận thống nhất, được sự hậu thuẫn của sức mạnh hải quân Mỹ (ít nhất một cách ngấm ngầm). Việc tập thể ASEAN miễn cưỡng thách thức Trung Quốc khiến Mỹ không có nền tảng để đề ra một chính sách mạnh mẽ ở biển Đông. Washington cũng chưa từng mặn mà với việc đưa ra sự bảo đảm bảo vệ cho các bên tranh chấp khác, thậm chí cho đồng minh hiệp ước ở Manila.
Trong những điều kiện như thế, hòa giải tuy xa lạ với công luận, dường như nhiều có khả năng làm cho Bắc Kinh dịu xuống và đem lại sự kiềm chế. Đặc biệt là từ khi Tập Cận Bình lên cầm quyền hồi tháng 11 năm 2012, các nhà lãnh đạo Việt Nam đã quyết thực hiện một nỗ lực hàn gắn quan hệ với anh hàng xóm khổng lồ của họ.
Trong khi Trung Quốc “thực thi chủ quyền” đối với các rạn san hô trong vùng biển Philippines vào năm 2012 và năm 2013, Hà Nội đã câm lặng trong phản ứng. Khi Trung Quốc phái một đội tàu tới cắm cờ ở bãi ngầm James ngoài khơi bờ biển phía Đông Malaysia, Hà Nội cũng có vẻ như không hề xao động. Khi tàu cảnh sát biển của Trung Quốc xua đuổi ngư dân Việt Nam khỏi vùng đánh cá truyền thống gần quần đảo Hoàng Sa, đường dây nóng tới Bắc Kinh cũng không ê a một lời phản kháng. Khi căng thẳng giữa Nhật Bản và Trung Quốc bùng lên đối với quần đảo Senkaku / Điếu Ngư, Hà Nội vẫn khăng khăng giữ thái độ im lặng. Khi Manila yêu cầu Hà Nội cùng tham gia kiện Trung Quốc ở Tòa Công lý Quốc tế, Chính phủ Việt Nam cũng cúi gầm mặt xuống.
Trong hai năm qua, chỉ có hai sự kiện đã kích động Hà Nội phẫn nộ công khai. Sự kiện thứ nhất, vào tháng 6 năm 2012, là Tổng công ty quốc gia dầu khí ngoài khơi Trung Quốc (CNOOC) mời các công ty dầu mỏ nước ngoài đấu thầu quyền thăm dò các lô ngoài khơi bờ biển miền Trung Việt Nam. Sư kiện thứ hai, chỉ một tháng sau là việc Bắc Kinh thành lập “thành phố Tam Sa” trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa như là trung tâm hành chính và quân sự cho sự hiện diện ngày càng tăng của Bắc Kinh ở biển Đông.
Hơn hai năm qua mỗi khi điều kiện cho phép, các nhà lãnh đạo Việt Nam đã không bỏ lỡ cơ hội để tâng bốc mối quan hệ anh em với đối tác Trung Quốc. Hà Nội dường như lý luận rằng sự hoà hoãn tương đối có thể sẽ hiện ra một khi Tập Cận Bình và phe nhóm ông đã nắm chắc các cần điều khiển quyền lực.
Trong thời gian chuẩn bị chuyển giao quyền lực ở Bắc Kinh, những kẻ có tư tưởng Sô- vanh nước lớn ở Trung Quốc đã gay gắt trong việc kích động chống Việt Nam. Hà Nội chắc hẵn hy vọng rằng khi ổn định xong quyền lực ở trung ương, Tập Cân Bình và phe nhóm của ông sẽ chỉ thị cho cấp dưới điều chỉnh lại việc tuyên truyền chống Việt Nam và tránh các hành động khiêu khích. Chân thành trong hy vọng về hoà hoãn, công an Việt Nam gia tăng việc đàn áp đối với các blogger bất đồng chính kiến, nhưng không dập tắt những lời chi trích của công chúng về thái độ nhu nhược của chế độ đối với Trung Quốc.
Tại Hội nghị Shangri La tháng 9 năm ngoái, Thủ tướng Dũng đã kêu gọi Trung Quốc và các thành viên khác cùng hợp tác trong việc “xây dựng lòng tin chiến lược.” Tài hùng biện của ông Dũng đã được nhiệt liệt hoan nghênh nhưng, giờ đây khi dàn khoan HD-981 đã bỏ neo cách bờ biển miền Trung 120 km, liệu sẽ có bao nhiêu đối tác của Hà Nội có hành động gì ngoài các lời nói đầu môi trước các phản đối của Việt Nam?
Đối với Hà Nội, lựa chọn khó khăn

Tin tức về việc triển khai giàn khoan biển sâu đã nổ ra ngày 4 tháng 5, khi phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam phản ứng với một lời cảnh báo thường xuyên cho người đi biển do Cục hải sự Trung Quốc đưa ra. Bản đồ do tổng công ty dầu khí nhà nước, PetroVietnam, cung cấp cho thấy, giàn khoan của CNOOC cách đảo Tri Tôn (đảo xa nhất về phía tây nam của quần đảo Hoàng Sa) khoảng 34 km về phía nam, và cách đảo Lý Sơn (trớ trêu lại là chỗ xuất phát của đội thuyền đã từng đánh bắt cá ở vùng biển Hoàng sa vài trăm năm qua) khoảng 221 km về phía đông.
Việc triển khai giàn khoan Hải Dương 981 là “bất hợp pháp và vô giá trị”, phát ngôn viên Việt Nam tuyên bố và nói thêm rằng vị trí đó nằm ngay trong thềm lục địa của Việt Nam.
Không phải thế, Bắc Kinh nói. Chỗ đặt giàn khoan “hoàn toàn nằm trong vùng biển của quần đảo Tây Sa của Trung Quốc”.
Hà Nội bác bỏ tuyên bố của Trung Quốc về chủ quyền đối với quần đảo Hoàng Sa, một nhóm đảo nhỏ và các rạn san hô rải rác ở phía nam đảo Hải Nam và phía đông bờ biển miền Trung. Bắc Kinh đã đẩy các đơn vị trú đóng của Việt Nam Cộng Hòa (chế độ cũ Sài Gòn) ra khỏi một số đảo của quần đảo Hoàng Sa vào năm 1974 và kể từ đó họ ngày càng chặt chẽ thực hiện việc kiểm soát thực tế đối với quần đảo này và vùng biển lân cận.
Quần đảo Hoàng Sa không thoả đủ điều kiện để mở rộng thêm vùng đặc quyền kinh tế của Trung Quốc, theo Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển. Tuy nhiên, bất kỳ đảo đá nào vẫn còn nổi khi thủy triều dâng cao đều có thể “tạo ra” vùng lãnh hải ra xa 12 hải lý, tính từ bờ biển. Chỗ đặt giàn khoan cách đảo Tri Tôn 18,5 hải lý. Do đó nó không nằm trong “vùng biển Trung Quốc” ngay cả khi yêu sách chủ quyền của Bắc Kinh đối với quần đảo Hoàng Sa được coi là hợp lệ.
Theo báo cáo của Trung Quốc, giàn khoan nặng 31.000 tấn, trị giá 1 tỷ đôla của CNOOC sẽ còn tiếp tục ở đó cho đến giữa tháng 8. Hạ thuỷ vào năm 2011, theo tường thuật, cho đến nay Hải Dương Thạch Du 981 đã khoan thăm dò nhiều giếng ngoài khơi Hồng Kông. Giàn khoan này có khả năng khoan xuống đáy biển ở độ sâu đến 3.000 mét. Các bản đồ Việt Nam cho thấy rằng chỗ khoan mới này chỉ cách mặt biển dưới 1.000 mét.
Cũng theo truyền thông Trung Quốc ngày 6 tháng 5, tàu cảnh sát biển Việt Nam đã “cản trở” hoạt động của giàn khoan. Chắc chắn là tàu cảnh sát biển Trung Quốc cũng nằm gần trong tầm tay. Cả hai nước có thể triển khai một lực lượng đáng kể tàu hải quân và không quân hậu thuẫn cho các lực lượng bán quân sự của họ.
Do đó, việc triển khai Hải Dương Thạch Du 981 đặt ra một tình thế nan giải đau đớn cho Hà Nội. Giống như việc quấy phá của Trung Quốc với tàu khảo sát dầu khí của Việt Nam cách đây ba năm, việc gọi thầu bán đấu giá các lô thăm dò trong vùng EEZ của Việt Nam và những nỗ lực đôi khi thành công của TQ đe dọa các công ty dầu mỏ nước ngoài, hành động khiêu khích mới nhất này không những làm nhục mà còn có thể gây thiệt hại kinh tế thực sự.

Không giống quân đội Philippines, lực lượng vũ trang của Việt Nam là một rào chắn đáng kể đối với Trung Quốc. Không ai nghi ngờ về lòng dũng cảm, kỷ luật của lính bộ và lính thủy Việt Nam, những kẻ thừa kế một thiên niên kỷ kháng chiến thành công chống quân xâm lược, đặc biệt là quân Trung Quốc. Hơn nữa, Hà Nội đã có nỗ lực nghiêm túc trong hiện đại hóa lực lượng không quân và hải quân trong những năm gần đây. Họ có khả năng đánh một vài trận, cũng có thể nhiều trận với Trung Quốc.

Trung Quốc dường như quá hy vọng vào việc làm nhục Hà Nội hoặc kích động để phía Việt Nam tấn công. Việc theo đuổi chủ nghĩa bá quyền ở biển Đông, được xem như là một chiến lược “vừa đàm, vừa lấy”, đặc biện khá thành công cho đến nay. Bắc Kinh dường như muốn gây ấn tượng với dư luận thế giới, chứ không phải trì hoãn nó. Kích thích bởi các phương tiện truyền thông theo chủ nghĩa dân túy, người dân Trung Quốc đang hậm hực đòi đánh Việt Nam.

Việc triển khai HD-981 đã tạo ra một tình hình tồi tệ, một tình hình dễ dàng leo thang thành một cuộc chiến tranh bắn nhau. Chỉ có Bắc Kinh mới có thể tháo gỡ nó và chỉ khi họ muốn tháo gỡ.

'Nhiều người Mỹ hối tiếc vì Hoàng Sa 1974'

Hải quân Trung Quốc
Trung Quốc muốn khẳng định vị thế siêu cường quân sự số một thế giới, theo giới quan sát.

Trước những gì Trung Quốc đang thể hiện ở Biển Đông, Hoa Kỳ nay thấy 'hối tiếc' vì từng 'bật đèn xanh' để Trung Quốc chiếm thuận lợi các đảo ở Hoàng Sa từ tay chính quyền Việt Nam Cộng hòa năm 1974, theo một nhà phân tích tình hình châu Á và Trung Quốc từ Mỹ.

Hoa Kỳ có vẻ đã đánh đổi một lợi ích ngắn hạn, để ngày nay nhận lấy việc để cho vị thế quân sự và chính trị chiến lược của Hoa Kỳ ở châu Á - Thái Bình Dương bị Trung Quốc thách thức, vẫn theo ý kiến này.
Trao đổi với BBC hôm 02/6/2014 từ Đại học Maine, Hoa Kỳ, Giáo sư Ngô Vĩnh Long nói:

"Theo tôi biết, trong nội bộ hai đảng ở Mỹ là đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa, đúng là có nhiều người nuối tiếc."

"Lúc đó Mỹ đang chơi lá bài Trung Quốc và Mỹ kéo những chiến hạm của họ ra xa để họ không can dự, để cho Trung Quốc có thể đánh chiếm.

"Khi Trung Quốc lấy quần đảo Hoàng Sa, chiếm một số đảo ở Hoàng Sa và chiếm một số đảo ở Trường Sa, là cố tình để xây dựng cơ sở để chiếm lĩnh toàn bộ Biển Đông, gây mất an ninh và bắt chẹt thế giới."

Theo Giáo sư Long, xâu chuỗi các sự kiện qua nhiều năm, có thể thấy những động thái của Trung Quốc tại Biển Đông nay đã là một vấn đề an ninh ở cấp độ thế giới mà không chỉ còn riêng ở tầm khu vực.

Ông nói: "Đây là vấn đề an ninh của khu vực, vấn đề an ninh của toàn thế giới, chứ không chỉ là vấn đề Trung Quốc đặt một giàn khoan hay là vấn đề tranh cãi chủ quyền giữa Việt Nam và Trung Quốc về đảo Hoàng Sa."

Giáo sư Ngô Vĩnh Long cho rằng chính giới Mỹ đã nhận ra 'lỗi lầm' khi tính toán sai và để Trung Quốc nay có điều kiện thuận lợi 'thách thức' và 'lấn lướt' Mỹ ở khu vực, đe dọa an ninh quốc tế. Nhưng nhà phân tích cũng liên hệ trách nhiệm với quốc tế và ở khu vực của Việt Nam trong đối sách với các thách thức của Trung Quốc.

Ông Long nói: "Lúc đó, Mỹ vẫn còn chơi lá bài Trung Quốc, Mỹ ủng hộ Trung Quốc rất mạnh. Nhưng bây giờ là lúc khác, bây giờ mọi người thấy rõ ràng rằng năm 1974 và năm 1988, và sau đó Mỹ để cho Trung Quốc chiếm một số đảo của cả Philippines là những lỗi lầm. Bây giờ Mỹ và các nước trong khu vực thấy đây là lỗi lầm, mà bây giờ họ thấy đây là sự đe dọa cho cả khu vực và cho cả thế giới.

"Nếu bây giờ Việt Nam không cương quyết, tôi nghĩ đây đúng là lúc mà không phải chỉ có một, hai, ba hay bốn người trong lãnh đạo ở Việt Nam sẽ bị lịch sử lên án sau này, mà nhiều người trên thế giới sẵn sàng lên án Việt Nam là không giúp họ bảo vệ an ninh trong khu vực và cho thế giới mà lại ỡm ờ."

Hôm 30/5, Thủ tướng Việt Nam, ông Nguyễn Tấn Dũng nói với hãng tin Mỹ Bloomberg rằng Việt Nam đã 'chuẩn bị xong' các bằng chứng và đã sẵn sàng để kiện Trung Quốc về vụ giàn khoan Hải Dương 981.

Trong khi đó, hôm 31/5, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam, Đại tướng Phùng Quang Thanh nói với diễn đàn Shangri-La rằng quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc vẫn 'tốt đẹp' và kêu gọi Trung Quốc 'cùng đàm phán' với Việt Nam về vụ hạ đặt giàn khoan.

Bình luận về những phát biểu này, Giáo sư Long nói: "Tôi hy vọng rằng Việt Nam nói nhún nhường như thế, nhưng lại có đi đêm phía sau, tất nhiên nói nhẹ nhàng như vậy để mua thời gian, nhưng đằng khác chuẩn bị để có những quan hệ tốt hơn với Nhật Bản, Philippines, Malaysia và qua đó với Mỹ...

"Bề ngoài nói như vậy là một chuyện khác, nhưng tôi mong rằng phía bên trong có những bước đi chắc chắn, chứ nếu một sự thoái lui... thì cái đó rất đáng tiếc cho đất nước."
'Nước cờ không thể thối lui'

Về khả năng giữa Trung Quốc và Việt Nam có thể có 'thỏa thuận ngầm' để Việt Nam không kiện, nhà phân tích bình luận: "Không biết là lãnh đạo Việt Nam có nghĩ là họ có thể đàm phán song phương với Trung Quốc hay không, nhưng nếu họ làm như thế thì Việt Nam sẽ cô lập mình đối với toàn thế giới và như vậy Việt Nam sẽ bị Trung Quốc càng ngày càng bắt chẹt.

Thủ tướng VN Nguyễn Tấn Dũng
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói Việt Nam đã sẵn sàng kiện Trung Quốc.

"Đây là một cơ hội rất lớn cho Việt Nam để chứng minh cho thế giới biết rằng khi Trung Quốc lấy đảo Hoàng Sa và chiếm một số đảo ở Trường Sa là cố tình để xây dựng những cơ sở ở đó để chiếm lĩnh toàn bộ Biển Đông, gây mất an ninh và bắt chẹt thế giới."

Theo Giáo sư Long, đây là thời điểm quyết định để Việt Nam xử lý dứt điểm vấn đề chủ quyền biển đảo với Trung Quốc.

Ông nói: "Đây là một cơ hội rất tốt để Việt Nam vận động sự ủng hộ của thế giới. Bây giờ thụt lùi, thì rõ ràng không những mất mặt cho Thủ tướng Dũng, mà còn cho các nước khác thấy là họ 'bị lừa' hay sao đấy."

Ông nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng đã dũng cảm nói ra rồi, dân chúng ủng hộ rồi, thế giới họ cũng vỗ tay rồi, mà bây giờ rụt đi nữa, thì không những anh mất tiếng đối với thế giới, mà anh cũng để cho những đối thủ của anh ngay trong nước dùng cái đó để tấn công anh để hạ anh.

"Tôi nghĩ rằng những người ủng hộ đường lối của Thủ tướng nên thúc đẩy Thủ tướng. Nghĩa là đây là nước cờ cũng như là nước cờ cuối rồi mà anh đã đi một nước cờ như vậy, mà anh lại thối lùi nữa, anh sẽ không những thua mà lại có hại cho đất nước nữa," Giáo sư Long nói với BBC.
(BBC)

Nguyễn Duy Xuân - Không thể vì tình hữu nghị mà im lặng


Căng thẳng biển Đông tiếp tục leo lang bởi hành động của Trung Quốc ngày càng hung hăng, bất chấp đạo lí và luật pháp quốc tế.

Trung Quốc không chỉ cản trở, đe dọa tàu chấp pháp của Việt Nam mà nguy hiểm hơn, họ còn cho tàu ngăn cản, đập phá tàu cá ngư dân Việt Nam.

Đỉnh điểm của hành động ngang ngược đó là việc tàu Trung Quốc mang số hiệu 11209 đâm chìm tàu cá ĐNa 90152 của ngư dân Đà Nẵng lúc 16g ngày 26-5, ở vị trí thuộc vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa Việt Nam.

Khi cơ quan chức năng Việt Nam tổ chức trục vớt tàu ĐNA – các tàu của Trung Quốc lại có hành động ngăn chặn, cản trở các tàu của Việt Nam cứu hộ tàu chìm.

Hành động hung hăng, mất nhân tính ấy của phía TQ thực chất là hành động khủng bố, đúng như ông Huỳnh Ngọc Sơn, Phó Chủ tịch Quốc hội đã khẳng định. Nó được tính toán, sắp đặt kĩ, nhằm mục đích phá hoại sản xuất, đe dọa tính mạng người, gây hoang mang khiếp sợ cho ngư dân để xâm chiếm ngư trường của Việt Nam một cách bất hợp pháp.

Suy rộng ra, việc TQ hạ đặt giàn khoan Hải Dương – 981 trái phép trên vùng biển Việt Nam và huy động một số lượng lớn tàu hộ vệ, tàu chiến, máy bay cản trở uy hiếp, đe dọa bằng vũ lực các tàu chấp pháp của Việt Nam trong thời gian qua ngoài sự xâm phạm chủ quyền thiêng liêng của Việt Nam thì đó còn là hành động khủng bố.

Đã qua rồi cái thời chúng ta hoặc là im lặng hoặc phải lựa lời mềm mỏng, nhún nhường chỉ vì tình hữu nghị “viễn vông”.

Phải lên tiếng một cách mạnh mẽ và kiên quyết để dư luận thế giới hiểu rõ tính chất phi nghĩa trong hành động vi phạm chủ quyền biển đảo Việt Nam của nhà cầm quyền TQ cũng như tham vọng bành trướng của họ ở biển Đông.

Không thể vì tình hữu nghị mà im lặng ! Lời khẳng định ấy của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại phiên họp Chính phủ ngày 29/5 đã thể hiện rõ quyết tâm của Đảng, Nhà nước ta đấu tranh bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của đất nước trước những hành động xâm phạm trắng trợn của phía Trung Quốc.

Im lặng lúc này là có tội với đất nước !
Nguyễn Duy Xuân 
(Văn Hóa Nghệ An)