Tổng bí thư (1)
Tháng Tư 28, 2011 — Lê Mai
Tổng bí thư được coi là nhân vật có quyền
lực nhất trong thiết chế chính trị của các nước XHCN trước đây và một
số rất ít nước – có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện còn lại trên thế
giới, trong đó có VN.
Thoạt tiên, vai trò của Tổng bí thư không
phải là quan trọng nhất mà chỉ có ý nghĩa như người đứng đầu văn phòng
của Đảng, chủ yếu giải quyết các công việc hành chính. Khi Lênin chưa
mất, Trotsky ở vị trí thứ hai thì vai trò của Xtalin với tư cách Tổng bí
thư là như vậy. Sau cái chết của Lênin, Trotsky phạm sai lầm chiến lược
lớn, không trở về từ Xukhumi để dự lễ tang Lênin, Xtalin thay mặt Đảng
Bônsêvích đọc bài vĩnh biệt, sau này đi vào lịch sử với tên gọi “các lời
thề của Đảng”. Uy tín của Xtalin tăng rất nhanh. Với nhãn quan chiến
lược và sự tinh tế trong hành động, mặc dù có sự phê phán của Lênin,
Xtalin vẫn được bầu làm Tổng bí thư và thực sự đứng đầu ban lãnh đạo đất
nước.
Đặng Tiểu Bình cũng đã từng giữ chức Tổng
bí thư ĐCS TQ, song quyền lực tối cao nằm trong tay Chủ tịch đảng Mao
Trạch Đông. Tương tự, ở VN, Chủ tịch đảng Hồ Chí Minh mới là người nắm
quyền lực cao nhất. Có thể dễ dàng nhận thấy, chức Chủ tịch đảng chỉ
dành riêng cho Hồ Chí Minh.
Cùng với sự lớn mạnh của phe XHCN và “ba
dòng thác cách mạng” đang ở thế tiến công trên khắp thế giới, tên tuổi
các “đồng chí Tổng bí thư” trở nên quen thuộc đối với người VN chúng ta.
Đây, Liên Xô – quê hương cách mạng là đồng chí Lê-ô-nít Brêgiơnép, CHDC
Đức: đồng chí Ê-rích Hô-nếch-cơ, Rumani: đồng chí Xê-au-xê-xcu,
Bulgaria: đồng chí Tô-đo Gíp-cốp, Tiệp khắc: đồng chí Guxtáp Hu-xắc,
Mông Cổ: đồng chí Xê-đen-ban…Các cuộc thăm viếng lẫn nhau, các hội nghị
hay các cuộc gặp thượng đỉnh ở Matxcơva làm tên tuổi các “đồng chí Tổng
bí thư” vang dội trên toàn thế giới! Những tiếng vỗ tay của các “đồng
chí Tổng bí thư” dường như làm rung chuyển Nhà trắng. Có vẻ các Tổng
thống phương Tây không được hưởng nhiều vinh quang như các “đồng chí
Tổng bí thư” kính mến của chúng ta. Song, lịch sử cũng cho chúng ta thấy
rằng, chỉ bằng việc ca ngợi lẫn nhau, hệ thống XHCH đã đi đến đâu!
Trở lại lịch sử ĐCS VN, Trần Phú là Tổng
bí thư đầu tiên, nổi tiếng với Luận cương chính trị năm 1930, bác bỏ
Chính cương vắn tắt, Sách lược vắn tắt của Nguyễn Ái Quốc tại Hội nghị
hợp nhất, thành lập ĐCS VN. Hà Huy Tập, người đã từng báo cáo phê phán
Nguyễn Ái Quốc với Quốc tế CS, chỉ trích Nguyễn Ái Quốc là người theo
chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa cải lương. Và Nguyễn Văn Cừ nổi tiếng với
tác phẩm Tự chỉ trích.
Năm 1941, Hồ Chí Minh về nước khi hoa mơ và hoa kim anh nở trắng trên biên giới Việt – Trung:
“Ôi sáng xuân nay, xuân 41. Trắng rừng biên giới nở hoa mơ. Bác về…Im lặng…Con chim hót. Thánh thót bờ lau vui ngẩn ngơ” (Tố Hữu).
“Nở trắng hoa kim anh trên biên giới Bác về. Xa nước ba mươi năm một
câu Kiều người vẫn nhớ. Mái tóc Bác đã phai màu quá nửa. Lòng son ngời
như buổi mới ra đi” (Chế Lan Viên).
Lòng vẫn son ngời, song vì nhiều lý do,
Hồ Chí Minh từ chối và Hội nghị TW đã bầu Trường Chính làm Tổng bí thư.
Sau năm 1945, ĐCS tuyên bố tự giải tán – một nước cờ chiến thuật rất cao
của Hồ Chí Minh, tới Đại hội II, năm 1951, Trường Chính tiếp tục làm
Tổng bí thư. Chiến thắng Điện Biên Phủ đã đưa tên tuổi Hồ Chí Minh, Võ
Nguyên Giáp vang dội trên khắp thế giới và tên tuổi của người anh Cả
Trường Chinh cũng chói sáng. Đùng một cái, xẩy ra sai lầm cuộc cải cách
ruộng đất, Trường Chinh buộc phải từ chức Tổng bí thư. Đến năm 1986, sau
khi Lê Duẩn mất, ông trở lại làm Tổng bí thư và các nhà nghiên cứu cho
rằng, ông là tác giả chính của công cuộc “đổi mới” ở VN. Một người cực
kỳ giáo điều, kinh viện, lại dám rẽ ngoặt trong tư duy vào cuối đời, đó
là bản lĩnh rất lớn của ông. Mấy nhà lãnh đạo – Tổng bí thư đã làm được
điều đó?
Cách mạng tháng Tám, kháng chiến, đổi mới
là những cống hiến nổi bật của Trường Chinh. Đó là đánh giá của Võ
Nguyên Giáp. Còn Hoàng Tùng, từng là Bí thư TW Đảng cho rằng, nếu không
có Trường Chinh trong những giờ phút hiểm nghèo trước và sau năm 1945,
sẽ không có ngày nay đâu!
Trường Chinh rất am hiểu văn hoá, văn
nghệ. Ông đã từng trình bày bản báo cáo Chủ nghĩa Mác và văn hoá VN làm
giới trí thức hết sức nể phục. Văn chính luận của Trường Chinh trong
sáng, đầy cuốn hút mà không kém phần hùng biện. Phong cách của Trường
Chinh bao giờ cũng từ tốn, cẩn thận, nghiêm trang, đúng mực. Khi phát
biểu ở Bộ Chính trị, Lê Duẩn và Lê Đức Thọ hay nói chen ngang, khi đó
ông im lặng, không nói gì và từ từ ngồi xuống. Khác với Lê Thanh Nghị,
khi phát biểu, xung quanh ai nói gì cũng mặc, ông cứ nói cho hết ý mình.
Còn Nguyễn Văn Trân thì tự hào rằng phát biểu của mình hết sức chặt
chẽ, Lê Duẩn không thể xen ngang được và khi ông ta xen vào nói thì “tôi
đã phát biểu xong rồi”.
Nhớ lại năm 1956, sau khi Trường Chinh từ
chức Tổng bí thư, Hồ Chí Minh là Chủ tịch đảng kiêm Tổng bí thư một
thời gian, với hai trợ lý giúp việc là Võ Nguyên Giáp và Nguyễn Duy
Trinh. Năm 1957, Hồ Chí Minh gọi Lê Duẩn ra Bắc và Đại hội III ĐCS VN,
Lê Duẩn được bầu làm Bí thư thứ nhất BCH TW. Ông giữ chức Bí thư thứ
nhất cho đến năm 1976, Đại hội IV ĐCS VN mới chính thức bầu Lê Duẩn làm
Tổng bí thư. Cần lưu ý, sau năm 1976, Lê Duẩn mới giữ chức Tổng bí thư,
trước đó – Bí thư thứ nhất. Không ít những cuốn hồi ký, những cuốn sử
hay những phim truyện về lịch sử nhầm lẫn như vậy. Song, không nghi ngờ
gì nữa, quyền lực của Tổng bí thư Lê Duẩn thật sự bao trùm tất cả.
Những năm kháng chiến chống Pháp, Lê Duẩn
làm Bí thư xứ uỷ Nam Bộ và phải thừa nhận ông là một nhà lãnh đạo giỏi.
Dù ở xa TW, ông thực hiện nhiều chính sách phù hợp với thực tiễn và rất
được lòng dân. Xử lý vụ Bảy Viễn (một tướng cướp giang hồ Bình Xuyên
khét tiếng theo kháng chiến) về thành đầu Tây là một ví dụ. Trung tướng
Nguyễn Bình, Ủy viên quân sự Nam Bộ, sau khi nắm rõ hoạt động “đi đêm”
của Bảy Viễn với Pháp, quyết định bắt Bảy Viễn để đưa ra tòa án tối cao
xét xử. Nhiều người đồng ý với Nguyễn Bình, song ý kiến Lê Duẩn lại
khác. Ông đề nghị cứ để Bảy Viễn tự do đưa quân về Rừng Sác. Nếu ông ta
kéo quân về thành đầu Tây là ông ta tự ký bản án kết thúc sinh mạng
chính trị của ông ta. Lâu nay ông ta theo cách mạng thì nhân dân kính
trọng. Nay đột nhiên ông ta bỏ về thành là tự ông ta vạch trần cái mặt
nạ ông ta đeo trong ba năm qua. Tôi nghĩ, bản án tử hình đã do chính Bảy
Viễn tự ký, chúng ta không phải bận tâm đưa ông ta ra xử cho rắc rối –
Lê Duẩn giải thích.
Cuộc biểu quyết đã nghiêng về ý kiến Lê
Duẩn. Là một nhà chính trị, phải nói viễn kiến của Lê Duẩn trong việc
giải quyết vấn đề này rất sâu rộng.
Một cuộc hội nghị khác của Ủy ban kháng
chiến hành chánh Nam Bộ chủ trương in giấy bạc giả để phá hoại kinh tế
của địch, có nhiều người đồng ý. Song, Lê Duẩn không nhất trí và phân
tích, ai sẽ chịu nhiều thiệt hại nhất về chủ trương đó? Chính là số đông
quần chúng lao động – không thể làm điều gì thiệt hại đến họ.
Tuy vậy, với sự xuống dốc thê thảm của VN
sau năm 1975 đã gây nên rất nhiều tranh cãi về tài năng lãnh đạo của Lê
Duẩn trong giai đoạn này.
Cùng thời với Lê Duẩn, đó là Lê-ô-nít
Brêgiơnép, Tổng bí thư ĐCS Liên Xô. Ông ta được ngồi ghế Tổng bí thư như
là một giải pháp dung hoà, tạm thời của ban lãnh đạo ĐCS Liên Xô, bởi
vì ông không phải là người xuất sắc nhất. Không ngờ, khi đã nắm quyền
lực, ông ta trở nên không ngoan hơn và rốt cuộc, ông ta ngồi ghế Tổng bí
thư khá dài – gần 20 năm.
Thời kỳ Brêgiơnép cầm quyền, trừ thời
gian đầu, có thể nói là thời kỳ đỉnh cao trì trệ của Liên Xô. Người ta
biết thừa rằng, vào những năm cuối đời, Brêgiơnép không thể lãnh đạo
Đảng và điều hành đất nước được nữa. Trong các cuộc họp Bộ Chính trị,
Brêgiơnép ngồi như người mất hồn, không hiểu ngồi ở đâu và mọi người tụ
tập ở đây làm gì. Ông ta đọc lẫn lộn các văn bản chữ rất to được các trợ
lý chuẩn bị sẵn, đôi lúc nhận ra sự bất lực của mình, ông giương cặp
mắt đầy thương hại nhìn mọi người. Do không ý thức được hết tình trạng
của mình, ông vẫn thủ vai Tổng bí thư. Đúng hơn, những người xung quanh
ông thủ vai của chính ông. Chúng ta thấy điều đó nguy hiểm cho đất nước
như thế nào.
Thế rồi, ngày 10.11.1982, ông lặng lẽ
chết trên giường. Sau đó, Iu.V. Anđrôpốp được bầu làm Tổng bí thư, chỉ
cầm quyền được 15 tháng. Tiếp đó là C.U. Chécnencô nắm chức Tổng bí thư
cho đến tháng 3.1985 thì qua đời.
Quảng trường Đỏ liên tục lặng đi trong
niềm tang tóc, vĩnh biệt các Tổng bí thư. Hàng loạt đại bác tiễn biệt
vang lên làm hoảng loạn lũ bồ câu trên tháp chuông nhà thờ thánh Ivan
Đại đế. Những vị khách phương Tây co ro run rẩy trong làn áo mỏng giữa
những ngày mùa Đông nước Nga.
Một cái tên sắp xuất hiện làm thay đổi thế giới: M.X. Goócbachốp.
Và vì vậy, câu chuyện về Tổng bí thư của chúng ta cũng chưa thể kết thúc…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét