Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

-Tử huyệt: Tước đoạt kẻ tước đoạt

Chính trị – Xã hội

Maldives ủng hộ Trung Quốc thiết lập “Con đường tơ lụa trên biển” -(RFA)   —  Maldives ủng hộ « con đường tơ lụa trên biển » của Trung Quốc   -(RFI)   —   Tổng thống Philippines thăm châu Âu: Cơ hội cho Biển Đông!  -(ĐV)
Malaysia đề nghị Mỹ lập căn cứ bay giám sát ở Biển Đông  - (VOV)   —   PressTV: Mỹ chưa chấp thuận đề nghị giám sát biển Đông của Malaysia  – (Gafin)    —  TQ lo ngại Mỹ đem máy bay P-8 tới Biển Đông   – (KT)
Việt Nam bất ngờ xử kín 2 nông dân Dương Nội  -(RFA)   —   Việt Nam : Hai dân oan Dương Nội bị bất ngờ xử 6 tháng tù   -(RFI)
“Chúng tôi muốn biết tội ác của cải cách ruộng đất”  -(RFA)   —  “Đèn Cù” hay hành trình của một kẻ chống Mao  -(RFI)
Hai cực của sự huỷ hoại sông Mekong -(RFA)   —  Dân nhập cư kiếm sống tại Hà Nội -(RFA)   —  Nhân chứng những giây phút cuối người Mỹ rút khỏi Việt Nam -(RFA)
Mì ăn liền có thể không tốt cho sức khỏe -(RFA)   —  5.700 phụ nữ ở TP HCM bị nghi bán dâm -(VnEx)

Làm thất bại chiến lược “Diễn biến hòa bình”  :  Niềm tin của một dân tộc không thể là sự “ảo tưởng”  -(QĐND)Có hình ông Tây===>>
Hơn hai mươi năm qua và cho đến bây giờ, sự sụp đổ chủ nghĩa xã hội (CNXH) ở Liên Xô và Đông Âu vẫn như là một cái “cớ” không thể tốt hơn để các thế lực thù địch lợi dụng xuyên tạc, công kích và phủ định chủ nghĩa Mác – Lê-nin. Và có vẻ như chúng ngày càng như tìm thấy trong đó những “lý lẽ” có sức “thuyết phục” để xuyên tạc, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lê-nin…
NV Nguyễn Xuân Nghĩa kể chuyện nhà tù   -(DCCT)
Nâng cao dân trí để sớm giành dân chủ  -(VNTB)  -Bùi Minh Quốc
Tòa án bất ngờ mở phiên tòa xử 2 chị Nguyễn Thị Ngân và Nguyễn Thị Toàn, nông dân Dương Nội  -( Sông Quê FB)
Hàng trăm tiểu thương bãi thị, khách hàng bất ngờ  - (MTG) –  “Sáng 15.9, gần 500 hộ tiểu thương ở chợ Vinh (Nghệ An) đồng loạt bãi thị, đóng cửa các ki-ốt quầy sạp, đến Phòng tiếp dân của UBND tỉnh Nghệ An đề nghị giải quyết những khiếu nại kéo dài thời gian vừa qua“.
Sài Gòn, còn hay mất?   – (NV) –  “Bốn mươi năm chưa phải là một thời gian dài, những thần tượng Karl Marx, Stalin, Lenin đã lần lượt bị sụp đổ chôn vùi ở các nước Cộng Sản đã tan rã, liệu những nhân vật Hồ Chí Minh, Mao Trạch Ðông, và chế độ Cộng Sản ở đây còn tồn tại được bao ngày?
Bình đẳng nghĩa vụ quân sự: Hãy nghiêm cấm quân đội làm kinh tế   -(VNTB)

Ghi chép về chuyến đi Mỹ: 10. Làm quen với cuộc sống ở Mỹ  – (Nguyễn tường Thụy -RFA)
Giữ cái gì ?… (Tiếp theo và hết)  -(Nguyễn thị Từ Huy -RFA)  >>>  Giữ cái gì ?…
Rong chơi hải đảo thần tiên  -(Bùi văn Phú -VOA)
Hai Cực Của Sự Huỷ Hoại Từ Nuozhadu Tới Don Sahong Sông Mekong Trước Nguy Cơ -(Ngô thế Vinh -VB)
Việt Cộng Ắt Đi Với TC  - (Vi Anh -VB)  -Thông tấn xã Trung Cộng loan tải Lê Hồng Anh, ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư đảng Cộng sản Việt Nam, đặc phái viên của Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng, đi TC từ ngày 26 đến 27 tháng 8, đã “nhất trí, đồng tình” cái gọi là “nhận thức chung” gồm ba điểm để tiếp tục phát triển quan hệ Việt Trung.
Đây là dấu chỉ cho thấy CSVN không phải khó thoát Trung, mà ắt phải đi với Trung Cộng. Ắt phải đi với TC vì con đường CSVN đi không phải do CSVN chọn, mà do Đảng CS Trung Quốc sắp xếp, vạch ra, dàn dựng. CSVN về ý thức hệ như đệ tử đối với quan thầy, về tổ chức chánh quyền như thần tử đối với long nhan. Hai đảng, nhà nước CS tách người dân Việt qua một bên, nhà cầm quyền hoàn toàn của đảng, vì đảng, do đảng. Người dân hoàn toàn không có tiếng nói trong thương lượng và đảng nhà nước không cần mất thì giờ giải trình một thoả ước quốc gia đại sự như thế cho quốc dân.
 Những gì diễn ra sau chuyến đi Bắc Kinh của Phái viên Lê Hồng Anh  -(DL) – Một cán bộ Viện Nghiên cứu Quốc tế (xin được phép dấu tên) -“Chuyến đi Bắc Kinh của ông Lê Hồng Anh thể hiện vai trò lãnh đạo của Đảng, trước hết là vai trò của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Họ muốn gửi tới Tập Cận Bình, Đảng là quyết định, chứ không phải Chính phủ. Điều này đồng nghĩa với việc vô hiệu hóa các phản ứng mạnh của Thủ tướng và các cơ quan của Chính phủ vừa qua có những tuyên bố cứng rắn đối với Trung Quốc
Triển lãm CCRĐ năm 2015  -(JonathanLondon)
Mời xem lại - Cải cách ruộng đất và Cải cách điền địa -(Vũ thị Phương Anh FB)

Có một biến cố lịch sử khá trọng đại dường như mọi người đều quên  -(Taolao FB)  -Nếu có một mơ ước, thì tôi ước gì tên con đường Phạm Văn Đồng được viết dài thêm. Thay vì chỉ là “Đường Phạm Văn Đồng” thì sẽ thành “Đường Phạm Văn Đồng 1958″. Đương nhiên, việc tiêu tốn một ít tiền là điều không tránh khỏi, nhưng cái lợi về giáo dục, bài học lịch sử lớn hơn nhiều so với thứ bỏ ra.  ===>>>
CUỘC HÀNH HÌNH CỤ NGHÈ CƠ VÀ BÀI THƠ “ĐỒNG CHÍ CỦA TÔI”  -Lê quang Vinh – (Nguyentrongtao)  >>>   NGHĨ VỀ “TRIỂN LÃM CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT”    >>>  BÀI THƠ VỀ CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT CỦA VĂN CAO
Triển lãm CCRĐ: Khoét thêm vết thương để bao che tội ác? Phần III -(JB Nguyễn hữu Vinh)   >>>  Triển lãm CCRĐ: Khoét thêm vết thương để bao che tội ác? Phần II   >>>  Triển lãm CCRĐ: Khoét thêm vết thương để bao che tội ác? – Phần I
Tiểu thuyết Cò hồn Xã nghĩa 38  -(Badamxoe)   >>>  
https://phamtayson.files.wordpress.com/2014/09/844d1-thieu2bnhi2b1.jpg
Nghề Làm Quan Trong Thiên Đường XHCN - (AlanPhan)
NHỚ MỘT THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA : Tuần báo THIẾU NHI  -(Nhật Tuấn)   ===>>>
CHUYỆN XƯA – NAY MỚI NÓI – KỲ 80 – Hạch tội xứ Xích quỷ…-(Nhật Tuấn)
Hãy tiến lên các đồng chí!   -(DLB)
Bản Cáo trạng về Tội Ác Giết Người Tập Thể 1953-1956 của đảng CSVN   -(DLB)
Bàn chơi – kiếm tiền thiệt   -(DLB)
Tuyên cáo của Lao Động Việt ủng hộ chiến dịch Chúng Tôi Muốn Biết   -(DLB)
Tôi muốn biết! Ai cho ai cái quyền… siêu quyền lực?   -(DLB)
Chống cộng sản theo phong cách cộng sản?   -(DLB) -Nguyễn Chính Kết (Danlambao)
60 năm một tội ác kéo dài!!!   -(DLB)
Hết nạc vạc đến xương   -(DLB)
Trắng đen   -(DLB)

Ấn Độ và Việt Nam kêu gọi bảo vệ tự do hàng hải ở Biển Đông -(GDVN)    —  Trung Quốc không muốn mất Ấn Độ, New Delhi cảnh giác với Bắc Kinh -(GDVN)   —  “TQ kéo lưỡi từ Bắc Kinh xuống Biển Đông nếm đồ ăn của Obama” -(GDVN)   —   Ủy viên Lập pháp Đài Loan kêu gọi Mỹ bán tàu ngầm và máy bay F-16 -(GDVN)
Internet Việt Nam lại bị chậm do đứt cáp quang biển vào sáng 16/9/2014 -(ICT)
Chỉ 1 người khai gian tài sản, đỉnh cao trung thực -(ĐV)   —  Thanh tra Giao thông bị uy hiếp vì… không đúng quy trình -(ĐV)   —   Chủ tịch phường bị tố dùng xã hội đen hành hung trưởng phố  -(GDVN)
Lào xây đập Don Sahong: Điều Việt Nam cần là…   -(ĐV)
Bức cung, nhục hình – có phải một dạng bệnh tâm thần mới? -(GDVN)   —  Ông Vũ Mão: Phải công khai tên người chây ì không trả nhà công vụ -(GDVN)
****************************************************
Trung Quốc tuyên bố phát hiện mỏ khí đốt trên Biển Đông  -(VOV)   —  Báo Trung Quốc: Giàn khoan Hải Dương 981 phát hiện mỏ khí khổng lồ ở Biển Đông  – (VTC )   —  Trung Quốc xây đảo nhân tạo bằng cách nào?  -(NNVN)   —  Báo Trung Quốc: Gạc Ma không xây được căn cứ không quân (trái phép)  -(GDVN)
Thủ tướng nói về khát khao hòa bình và chủ quyền dân tộc  -(GDVN)   —  Nâng cao dân trí để sớm giành dân chủ -(VNTB)   —  Có thể ký kết TPP trong nửa đầu năm sau  -(VNTB)
Việt Nam: Tình trạng tử vong và chấn thương khi bị công an giam giữ phổ biến ở Việt Nam -(VNTB)
Hậu duệ đời 31 của vua Lý Thái Tổ sẽ tham gia UB TW MTTQ VN khoá VIII  -(VOV)
UBND TP Bắc Giang hướng dẫn người dân khiếu nại kiểu “kiến bò miệng chén”?  -(Dân trí)  —  Thoát khỏi lũ ác quỷ, một cuộc đoàn tụ hiếm thấy  -(Dân trí)   —   Việt Nam cấp giấy phép 2 tổ chức con nuôi Mỹ  -(NLĐO)

Kinh tế

Cấm vận phương Tây đè nặng trên kinh tế Nga  -(RFI)   >>>   Hơn 30 dự án hợp tác kinh tế Nga – Trung
2 Hãng Nga, TQ Liên Doanh Thầu Xây Cất  -(VB)
Tăng giá đất gấp đôi: BĐS lo bị “bức tử” -(KP)
TS.Trần Đình Thiên: Ưu đãi ngành thép,Việt Nam gánh nặng hậu quả!   -(ĐV)
Đường sắt đội vốn vì thiếu nhân tài:Chân “sói” đã vào nhà! -(ĐV)
BIDV trồng cỏ trên đất vàng, Hà Nội còn run sợ đến bao giờ?  -(ĐV)
Cuối ngày giá vàng đứng ở 36,13 triệu đồng/lượng  -(VOV)
Philippines nhập 500.000 tấn gạo: Cơ hội của ai?  -(NNVN) -Hẳn nhiên, việc không thắng trong phiên đấu thầu cung cấp 500 nghìn tấn gạo cho Philippines cuối tháng 8 vừa qua không thể là một thông tin vui. Còn hiện tại, nếu không cẩn trọng, cơ hội giành được gói hàng này rất có thể rơi vào tay người Thái./ Philipin sẽ nhập 500.000 tấn gạo

Thế giới

Hội nghị Paris cam kết giúp Iraq diệt trừ ISIS -(RFA)   —   Thêm nhiều nước tham gia liên minh quốc tế chống ISIS -(RFA)   —   Mỹ vận động để lập liên minh chống Nhà nước Hồi giáo -(VOA)   —  TT Pháp: Cần có sự ứng phó toàn cầu đối với Nhà nước Hồi giáo -(VOA)   —  Gần 30 quốc gia cam kết tăng cường cuộc chiến chống IS -(VOA)  —  Hội nghị quốc tế Paris chống EI  -(RFI)
Bố ráp hành đạo bất hợp pháp tại Tân Cương   -(RFI)  —   Công an Trung Quốc tấn công “du lịch hôn nhân” trá hình-(RFI)
Trung Quốc “tung tiền” giúp Ấn Độ phát triển cơ sở hạ tầng -(RFA)   —  Ðài Loan, TQ bắt đầu cuộc đàm phán thương mại mới -(VOA)
Pháp, Đức, Nga họp kín về vấn đề Ukraine tại Paris -(RFA)   —  Ukraine tố cáo phe nổi dậy tấn công thường dân -(VOA)   —  Mỹ sẽ dẫn đầu cuộc tập trận của 15 nước tại Ukraine -(VOA)   —  Ukraina : Tập trận quốc tế tại miền tây  -(RFI)
Mỹ yêu cầu Bắc Triều Tiên đặc xá cho 3 người Mỹ bị giam -(VOA)   —  Seoul phát hiện máy bay không người lái BTT  -(RFI)   —  Bắc Triều Tiên phát triển hệ thống tên lửa tàu ngầm ?   -(RFI)
Bão lớn ập vào bán đảo Baja California của Mexico -(VOA)
Ngư dân Hàn Quốc vớt được máy bay do thám Triều Tiên gần đảo tiền tiêu  -(GDVN)

Gần nửa người giàu Trung Quốc có kế hoạch di cư  -(VNTB)
Nhiều tỉ phú Trung Quốc muốn ly hương  -(TN)
Chính sách của Mỹ đang đẩy thế giới vào một cuộc chiến tranh lạnh mới  -(VOV)
Lính Trung Quốc, Ấn Độ đụng độ ngay trước chuyến thăm của ông Tập  -(TN)
200 lính TQ vượt biên qua Ấn Độ trước chuyến thăm của Tập Cận Bình -(GDVN)

Văn hóa – Giáo dục – Khoa học- Xã hội

Chấn hưng giáo dục vì toàn vẹn lãnh thổ và dân chủ  -(NLĐ)

Trực tiếp: Giải cứu 3 con tin bị cướp khống chế ở Hà Nội  -(VTC)    —  7 người thiệt mạng trong đám cháy ở Sài Gòn  -(VNN)
Kiểm tra nhưng không phát hiện trái cây Trung Quốc? -(TT)   —    Đầu bếp có tiếng Hải Phòng bị sát hại dã man  -(VTC)
 Hơn 100 người Gia Lai ngộ độc thực phẩm sau khi dự đám tang  -(TTXVN)
 Điều tra vụ nữ sinh 13 tuổi tự thiêu   -(TT)   >>>  Bắt giam “ông chủ” làm bé gái giúp việc mang thai
Cả trăm xe quá tải chờ vượt trạm cân như vỡ chợ   -(DT)   —  Đi nhậu về gây sự, bị đâm chết  -(NLĐ)  >>>   Mang kiếm, súng, ná đi câu trộm chó!
‘Sát thủ’ nổ súng thanh toán đối phương giữa ban ngày  -(TN)

-Tử huyệt: Tước đoạt kẻ tước đoạt


Bùi Tín  – VOA

Ở Hà Nội vừa xảy ra một sự kiện chính trị – văn hóa gây tiếng vang lớn. Một cuộc triển lãm về Cải cách ruộng đất (CCRĐ)1945-1956 mở ra tại Bảo tàng lịch sử Việt Nam dự định kéo dài đến cuối năm, được khai mạc khá trọng thể, bỗng đóng cửa sau có 2 ngày «vì lý do ánh sáng».
Đã có nhiều bài viết trên các blog tự do phỏng đoán vì sao một cuộc triển lãm quan trọng đến vậy lại đột nhiên «đứt phim» khi vừa khởi đầu. Có người cho rằng đó là vì ngay lúc khai mạc, hàng trăm bà con nông dân ở phường Dương Nội – Hà Đông đã rủ nhau tụ tập thành hàng ngũ ra thủ đô cùng mặc áo đỏ với nhiều biểu ngữ, truyền đơn tố cáo bọn cường hào mới đã cướp đất, cướp nhà của bà con nông dân địa phương. Bà con cho rằng nếu cuộc triển lãm có mục đích biểu dương chính sách bênh vực nông dân của đảng thì đây có thể là nơi đảng sẽ phải biểu thị tiếp tình nghĩa công – nông liên minh nhất quán của mình.

Và thế là đảng bị chóng mặt. Vì việc gì sẽ xảy ra nếu như nông dân bị oan ức ở Thái Nguyên, Vĩnh Phú, Hòa Bình, Sơn Tây, rồi Hưng Yên, Thái Bình, Nam Định…cùng rủ nhau đi xem triển lãm với yêu sách đòi đảng phải có chính sách bảo vệ thực sự quyền lợi của nông dân? Đóng cửa là thượng sách.
Một phản ứng của giới trí thức là cuộc trỉển lãm quá sơ sài, chỉ có 150 hiện vật, tranh ảnh, đồ dùng sinh họat hàng ngày của nông dân và của địa chủ, những khẩu hiệu sách báo nói về CCRĐ, những tài liệu đã được tuyển chọn kỹ nói về tội ác bán nước của giai cấp địa chủ VN theo thực dân Pháp, Nhật, bóc lột đến cùng cực nông dân. Cuộc triển lãm có chủ ý minh họa đường lối đúng đắn của đảng CS, tuy có sai lầm nhưng đã được sửa chữa, mở ra một cuộc phát triển chưa từng có của nông thôn, nông nghiệp và nông dân.
Mặc dù toàn bộ sự thật về nông thôn và nông dân VN đã bị che dấu, nhưng tất cả mọi điều che dấu quan trọng nhất càng thêm nổi bật trong thời buổi thông tin nhanh nhạy ngày nay. Đúng vào lúc nhạy cảm, cuốn Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối của ký giả Tri Vũ Phan Ngọc Khuê và cuốn Đèn Cù của nhà báo Trần Đĩnh đã có nhiều tư liệu về CCRĐ phong phú, chính xác gấp bội phần so với cuộc triển lãm nghèo nàn nói trên.
Biết bao câu hỏi được đặt ra trong cuộc đối thoại toàn xã hội về CCRĐ. Có thật Hồ Chí Minh đã gửi thư kèm kế hoạch CCRĐ để xin ý kiến xét duyệt của Stalin, và kế họach ấy đã được xem xét bởi Lưu Thiếu Kỳ, chủ tịch nước CHND Trung Hoa hồi đó? Vai trò của đoàn cố vấn Trung Quốc về CCRĐ ra sao? Có bao nhiêu địa chủ bị tử hình và tỷ lệ oan sai là bao nhiêu? Con số do tiết lộ từ lưu trữ của Văn phòng Trung ương đảng là 172.008 địa chủ bị tử hình, trong đó oan sai là 123.266, có đúng không? Rồi thái độ của Hồ Chí Minh đối với việc bà Nguyễn Thị Năm – Cát Hanh Long thực sự là ra sao? Ông ga-lăng kiểu Tây phương – «không đánh phụ nữ dù bằng một cành hoa» (theo lời ông Hoàng Tùng), ông hứa «sẽ can thiệp với các đồng chí Trung Quốc để không khởi đầu cuộc CCRĐ bằng cách xử bắn một phụ nữ» (qua lời kể của ông Hoàng Quốc Việt), hay chính ông đã che chòm râu lẩn vào đám đông đích thân dự cuộc xử bắn bà Năm, và cũng chính ông viết bài kể tội bà Năm «Địa chủ ác ghê», gửi đăng báo Nhân Dân, ký tên C.B., nghĩa là Của Bác. Tôi tin 2 chi tiết vừa nói theo lời kể của nhà báo Trần Đĩnh trong Đèn Cù là chính xác.
Nhưng lý do chính đóng cửa vội vã cuộc triển lãm CCRĐ có thể là ở chỗ nó đụng đến cái tử huyệt của đảng CS VN hiện nay.
Vì CCRĐ cũng như Cải tạo tư sản, Cải tạo gian thương, cải tạo Công thương nghiệp đều tuân theo lời dạy của Mác và Lênin là «Tước đọat của những kẻ tước đọat». Tài sản của địa chủ đều là tài sản từ sức lao động của nông dân bị địa chủ tước đọat, nay CCRĐ chỉ là tước đọat trở lại trả về cho nông dân, theo lẽ công bằng của đạo lý và pháp luật. Cuộc triển lãm trưng bày ảnh nhà cửa, bữa ăn, bàn đèn hút thuốc phiện của địa chủ và chòi rơm rạ, bữa ăn đạm bạc của bần cố nông. Thế nhưng người xem liền liên tưởng đến giai cấp «tư sản Đỏ» hiện nay, mà nhà thơ Hà Sỹ Phu gọi là những «phú nông, địa chủ, cường hào cộng sản» mới, thì những địa chủ ác ôn cũ chỉ đáng xách dép cho các địa chủ và tư sản mới ngày nay.
Chẳng cần phải sưu tầm để triển lãm và giải thích minh họa cũng có thể thấy giai cấp địa chủ, tư sản Đỏ hiện nay đang sống ra sao – nhà cao cửa rộng gấp trăm ngàn lần địa chủ ác ôn thế kỷ trước, có xe xịn Nhật, Đức, có tài sản, cổ phần cổ phiếu, tài khoản ngân hàng lên đến vài triệu đôla. Tất cả không phải có được từ tài năng, cạnh tranh hợp pháp, mà phần lớn là từ đầu cơ quyền lực, chức vụ, mánh mung phe nhóm, chia chác của công, tức là của xã hội, của nhân dân nghèo khổ.
Họ giật mình là phải lẽ. Họ sợ, vì bị điểm trúng tử huyệt. Cái huyệt chết người. Người dân trước cuộc «triển lãm» của cuộc sống thật khắp nơi nhận ra bất công xã hội không thể chấp nhận nổi nữa, đang không đòi gì hơn là lẽ công bằng: Phải tước đoạt lại của những kẻ tước đoạt để trả về cho nhân dân, cho xã hội. Và ngay lúc này.
Tài sản của nguyên tổng thống Tunísia hơn 8 tỷ đôla đã bị sung công, tài sản của nguyên tổng thống Gaddafi ở Libya lên đến 12 tỷ cũng đã bị sung vào công quỹ. Ở Trung Quốc, toàn bộ tài sản ước tính lên đến 80 tỷ đôla của nguyên bộ trưởng Công an Chu Vĩnh Khang cùng với tài sản của hơn 400 cán bộ cấp cao liên quan đến ông Chu đã bị phong tỏa và sung công.
Những gì của Cesar phải trả lại cho Cesar. Các nhà lãnh đạo CS ở VN định khoe công lao của họ trong CCRĐ qua cuộc triển lãm sơ sài chỉ nói lên một góc nhỏ của sự thật, đã và khơi dậy một đòi hỏi lớn lao và chính đáng là phải nói lên đầy đủ sự thật, và hãy thực hiện công bằng xã hội ngay nhãn tiền: chống tham nhũng thật sự, trả lại tài sản phi pháp đã tước đọat của xã hội cho nhân dân, trả lại quyền tự do và quyền làm người cho toàn dân, đã bị đảng tước đoạt quá lâu. Đây là cái huyệt nợ đời của đảng CS.
* Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Giữ cái gì ?... (Tiếp theo và hết)

Câu hỏi của tôi là : nếu mỗi người giữ được thứ mình đang có : một trường học, một viện nghiên cứu, một nhà xuất bản, một công ty, một tờ báo, một chức vụ…, nhưng lại không giữ được đất nước, không giữ truyền thống dân tộc, không giữ được văn hóa dân tộc, không giữ được đạo đức    xã hội và cá nhân, nghĩa là không giữ được các giá trị tinh thần, không giúp đất nước phát triển mà trái lại ngày càng lụn bại… thì thử hỏi, những thứ mà mỗi người giữ được sẽ mang một ý nghĩa như thế nào ?
Lấy một ví dụ cụ thể, trong một lĩnh vực cụ thể là giáo dục :
Một ông hiệu trưởng nói : « tôi không làm gì được, tôi phải thỏa hiệp với Bộ Giáo dục, với chính quyền, dù Bộ có thối nát (chữ « thối nát » này tôi lấy lại chữ dùng của một quan chức giáo dục khi ông ta nói về Bộ Giáo dục) đến như thế nào, dù chính quyền có sai đến như thế nào chăng nữa tôi cũng phải thỏa hiệp, phải chấp nhận, mỗi dịp lễ tết tôi phải cử người đi « chúc mừng » Bộ với phong bì (hay là va li) hậu hĩnh, như tất cả các trường khác ; tôi phải cấm sinh viên bày tỏ lòng yêu nước ; tôi không thể bảo vệ giảng viên của tôi nếu họ có vấn đề với chính quyền, với Ban Tuyên giáo…, bởi vì tôi phải phát triển trường đại học của tôi. Mà tất cả đều biết rằng giáo dục rất quan trọng, thông qua giáo dục để làm thay đổi xã hội. Tôi phải thỏa hiệp để làm giáo dục, nhờ đó mà thay đổi xã hội. »
Mặc nhiên, đó là lập luận phổ biến hiện nay (có thể thay chữ « trường học » bằng một tổ chức bất kỳ trong xã hội). Chính trong lập luận này mà ta thấy, các trường học (các đơn vị) càng « phát triển » thì tệ nạn xã hội càng trầm trọng, bởi sự « phát triển » của trường học phải dựa vào phương thức vận hành của các tệ nạn. Các trường càng phát triển thì lãnh đạo trường càng phải tham gia sâu vào cơ chế tha hóa của xã hội, và bằng sự tha hóa của chính mình càng góp phần củng cố cơ chế đó, tức là củng cố chế độ hiện thời.
Nhưng họ đã « phát triển » trường của họ như thế nào?  Họ có làm thay đổi được xã hội thông qua hoạt động của trường họ không ? Hoặc chỉ là một câu hỏi đơn giản : Họ có làm được giáo dục không ?
Trên thực tế, qua nhiều bài báo đã chứng minh, qua nhiều thống kê đã công bố, giáo dục Việt Nam thua kém kể cả ở cấp khu vực (thậm chí là khu vực nhỏ Đông Nam Á, so với Thái Lan, Malaixia…), chứ chưa nói là quốc tế. Kể cả trong số những trường đại học thu học phí của sinh viên cao ngất ngưởng cũng chưa có trường nào đạt đẳng cấp tiểu khu vực. Tị nạn giáo dục ở nước ngoài (đặc biệt là từ bậc đại học) đã trở thành một phong trào rầm rộ, mà con cái giáo viên chiếm một tỉ lệ không nhỏ. Bởi hơn ai hết quan chức giáo dục và giáo viên các cấp (nhất là giảng viên đại học) hiểu rõ rằng chính họ đang tạo ra một vũng lầy được gọi là giáo dục, và nhất định không muốn con họ phải rơi vào vũng lầy đó, nếu họ có điều kiện kinh tế. Vậy « phát triển trường » phải được hiểu theo nghĩa nào ? Phải được hiểu là những người quản lý và lãnh đạo trường, cả giáo viên, có thể phát triển kinh tế « cá nhân » họ rất tốt,  trường có thể mở rộng với số lượng lớn sinh viên vào trường, nhưng chất lượng đào tạo thì không quan trọng, không đạt tầm khu vực cũng chẳng sao.
Còn hoạt động các trường có « làm thay đổi xã hội » được không ? Căn cứ vào thực trạng xã hội hiện nay, không thấy các trường có dấu hiệu làm thay đổi xã hội, trái lại, bằng sự thỏa hiệp với chính quyền, các trường cũng góp phần làm cho xã hội xuống cấp, tức là góp phần làm cho xã hội thay đổi theo chiều hướng xấu đi. Quay trở lại với một đoạn đã viết ở trên để hiểu logic này : các thầy phải « chạy » Bộ Giáo dục, thì các trò phải « chạy » thầy, quyết định thành lập trường được cấp loạn xạ, bằng dởm cũng được cấp loạn xạ. Trường học là nơi bộc lộ đầy đủ sự xuống cấp của xã hội và sự băng hoại của đạo đức. Vậy thì, đây là để trả lời cho câu hỏi thứ ba được nêu ở trên : trường học không thể thực hiện được chức năng giáo dục.
Một trường đại học tuyên bố thực hiện giáo dục khai phóng, nhưng lại hoạt động dưới sự chỉ đạo chặt chẽ của đảng ủy, hiệu trưởng hay giám đốc của trường hay chủ tịch hội đồng quản trị đồng thời lại lài bí thư đảng ủy, và đảng ủy vươn dài cánh tay đến tận từng khoa, từng bộ môn, thì làm sao có thể thực hiện giáo dục khai phóng đây ? Một trường đại học tuyên bố dạy cho sinh viên tư duy phản biện, trách nhiệm xã hội, lòng yêu nước thương nòi, trách nhiệm đối với đồng loại, cộng đồng…, nhưng trong thực tế lại không thể có hành động nào để hỗ trợ một sinh viên như Phương Uyên, không thể nhận một giảng viên như Phạm Minh Hoàng vào dạy, cấm sinh viên có những hoạt động chống ngoại xâm ; khi đồng nghiệp bị trù dập, bị sa thải, mất việc một cách bất công thì không những hiệu trưởng là người gây ra bất công đó, mà gần như toàn bộ giảng viên trong trường im lặng băng giá một cách tàn nhẫn và vô nhân đạo để đồng nghiệp phải chịu bất công một mình…, vậy thì những tọa đàm, những hội thảo, những bài học, những gì được rao giảng ở trường liệu có thể đảm bảo ý nghĩa giáo dục của chúng, hay cũng chỉ là giảng để mà giảng, tức là nói để mà nói thôi, còn giữa nói và làm, giữa phát ngôn và hành động, không cần phải có sự thống nhất ?
Nhưng nếu giữa lời nói và hành động không có sự thống nhất thì lời nói sẽ không có chức năng giáo dục, trái lại, lời nói đó sẽ chỉ có ý nghĩa như một sự lừa dối mà thôi.
Nếu thầy cô chỉ nói mà không làm thì sinh viên cũng sẽ chỉ nghe mà không làm.
Làm sao có thể dạy cho sinh viên thực hiện cái điều mà thầy cô không thực hiện ?
(Tuy nhiên, mở ngoặc để nói rằng, sinh viên có thể vẫn giữ được khả năng đánh giá độc lập, và khả năng hành động độc lập của họ. Một đoạn vidéo được phát trên mạng quay cảnh sinh viên chất vấn hiệu phó của một trường đại học khi bị ông này ngăn cấm trong một cuộc biểu tình chống Trung Quốc vào năm 2011 cho thấy điều đó).
Và bởi vì thầy cô nói mà không làm nên các bài giảng sẽ trở nên dối trá một cách đáng sợ.
Vậy nên, một người hiệu trưởng nào mà phát biểu đại loại rằng : « Tôi không thể tham gia vào các hoạt động như phản biện xã hội, các hoạt động nhằm bảo vệ những người oan ức, cải thiện nhân quyền, tôi không thể chống lại bất công, không thể bảo vệ lẽ phải, không thể bảo vệ đất nước, không thể chống lại sự lệ thuộc vào Trung Quốc…, tôi phải thỏa hiệp và chấp nhận hết mọi thứ dù phi lý đến như thế nào, vì tôi còn một trường học phải phát triển để góp phần thay đổi xã hội bằng con đường giáo dục », người hiệu trưởng đó phải có khả năng dối trá gấp nhiều lần so với những hiệu trưởng chỉ im lặng mà thực hiện vai trò làm suy thoái xã hội và suy thoái con người thông qua trường học do ông ta quản lý.
 Nếu chúng ta thừa nhận rằng, trong gần nửa thế kỷ vừa qua, xã hội đã băng hoại trầm trọng dưới sự lãnh đạo của đảng, thì trường học, một công cụ của đảng (điều này được chứng minh bằng sự hiện diện của các tổ chức đảng trong mọi trường học, cả khu vực công lẫn khu vực tư, và được chứng minh bằng việc nhân sự của trường là do đảng ủy duyệt và quyết định, nhân sự cao cấp của trường ngoài công lập là do nhà nước bổ nhiệm), đã góp phần không nhỏ (nếu không muốn nói là góp phần quan trọng) vào sự băng hoại đó.
Đấy là lý do vì sao một ngày đẹp trời sẽ có những người cảm thấy chua xót, tổn thương, hụt hẫng, khi trót đặt lòng tin của mình vào một biểu tượng nào đó trong giáo dục. Những biểu tượng được chính thức thừa nhận, trong xã hội chúng ta, về cơ bản là kết quả của truyền thông, và do đó hầu như chỉ mang ý nghĩa truyền thông, chứ không hẳn được đảm bảo bằng các giá trị thực.
Đấy cũng là lý do khiến cho cả một đất nước có hơn bốn trăm trường đại học mà muốn tìm một người xứng đáng được gọi là nhà giáo dục thì sao mà khó quá. Đấy là lời than phiền của một phóng viên có lương tâm phụ trách mảng giáo dục của một tờ báo chính thống, khi tìm mãi không được một người nào đáp ứng được yêu cầu của mình để có thể làm một bài phỏng vấn về một vấn đề của giáo dục, ngoài một vài gương mặt đã quá quen thuộc. Người phóng viên đó rốt cuộc cũng từ bỏ chuyên mục giáo dục để viết về chuyên mục khác, vì thấy rằng rút cuộc không thể nào có giáo dục được.
Không có nhà giáo dục, bởi những người làm giáo dục có những thứ phải giữ, và buồn thay, những thứ đó lại không phải là giáo dục.
Và những người muốn giữ giáo dục thì lại phải bỏ trường học. Trường hợp của người giáo viên chống tiêu cực trong giáo dục Đỗ Việt Khoa là một ví dụ. Wikipédia tiếng Việt viết : « Tháng 5-2010, ông Khoa làm đơn xin thôi việc vì lý do không thể chịu đựng được sự trù dập của lãnh đạo các cấp. » (Trích nguyên văn từ link : http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%97_Vi%E1%BB%87t_Khoa )
Thứ khiến cho mỗi người « phải giữ » cũng chính là thứ khiến cho mỗi người « bị nắm », khiến cho mỗi người không thể nào thoát ra khỏi thân phận lệ thuộc của mình, không thể thoát khỏi guồng tha hóa của xã hội. Càng có nhiều thứ để giữ, hoặc cái thứ để giữ càng lớn, thì càng  « bị nắm » chặt. Lãnh đạo đương nhiệm các cấp hiểu rất rõ điều này, bởi chính họ cũng « bị nắm », và vì thế họ rất biết cách « nắm » người khác. Nói cách khác, họ đang cố duy trì một hệ thống mà trong đó tất cả mọi người đều bị nắm giữ. Vừa bị nắm giữ, vừa cố giữ cho được những thứ của riêng mình, nên mọi người sẽ cùng nhau duy trì cái hệ thống đang nắm giữ họ, bất kể hệ thống đó đã mục nát đến tận cùng, đã vô nhân đạo và vô pháp luật đến tận cùng.
Ở Việt Nam từ hơn nửa thế kỷ nay, những người ít bị nắm giữ nhất, hay nói cách khác, những người tự do nhất là những người chấp nhận trả giá, chấp nhận ở tù vì các hoạt động thể hiện tự do của họ ; hoặc là những người dám chối bỏ hết, từ bỏ hết, từ bỏ đến tận tài năng của mình, như Hữu Loan, Nguyên Hồng.
 Những người có điều kiện để tự do, để không bị nắm giữ, là những viên chức hoặc những người lao động sống được bằng những thu nhập chính đáng. Những người này có lựa chọn tự do hay không còn tùy thuộc vào nhận thức và bản lĩnh của họ, nhưng họ có điều kiện để thực thi tự do.
 Những người mất tự do là những người hưởng lợi từ sự thối nát của hệ thống, càng hưởng lợi nhiều càng mất tự do. Dĩ nhiên có ngoại lệ, nhưng nhìn chung là như vậy. 
    Hệ thống sẽ chọn vào vị trí lãnh đạo những người mà nó có thể « nắm » được, hay nói cách khác là những người sẵn sàng để cho nó « nắm » ; như vậy mới đảm bảo được sự vận hành « bình thường » (nghĩa là lúc nào cũng như lúc nào) của một hệ thống không thay đổi, và không có ý định thay đổi. Hệ thống đó để cho các thành viên hưởng lợi từ nó bằng cách chấp nhận bị trói chặt vào nó và chấp nhận đánh đổi tự do, phẩm giá, nhân cách của mình để lấy một ít (hay nhiều hoặc rất nhiều) quyền lực và quyền lợi vật chất gắn với quyền lực đó.
    Hệ thống tước đoạt hết sức mạnh của tất cả các thành viên, nhưng lại để cho tất cả mọi mắt xích của nó đều có chút ít quyền lực. Đó là lý do khiến ta có thể lập tức cảm nhận thứ quyền lực đó ngay tại thời điểm bắt đầu bước chân vào một cơ quan bất kỳ, ngay tại thời điểm tiếp xúc với người bảo vệ. Một người gác cổng cũng có cách để thể hiện và cảm nhận quyền lực của mình. Và cũng vì thế nên trong giới những người « làm khoa học » mới lan truyền một kinh nghiệm là muốn cho đề tài nghiên cứu các loại được duyệt kinh phí, thì phải « chạy » từ vòng gửi xe. Người giữ xe cũng có  quyền lực và quyền lợi của mình. Vậy thì quyền lực và quyền lợi của những người đứng ở vị trí lãnh đạo sẽ như thế nào ? Một hệ thống như thế khiến tất cả đều lệ thuộc vào nhau, và nó vận hành (hiện tại nó vẫn vận hành một cách vững chắc) nhờ sự lệ thuộc lẫn nhau đó.
Điều đó cũng có nghĩa là những người càng đứng ở những vị trí cao trong hệ thống  lãnh đạo thì mức độ lệ thuộc càng lớn, phạm vi lệ thuộc càng rộng, và hệ quả là họ càng ít có ý thức về tự do (và càng đánh mất ý thức về tự do thì càng đánh mất phẩm giá, tuy nhiên đây là một vấn đề cần được triển khai vào dịp khác, vì không thể chỉ nói trong vài câu).
Họ có thể có rất nhiều tiền, nhiều quyền lực, thậm chí có thể quy định việc tước đoạt tự do của người khác, quyết định sự sống chết của người khác, nhưng chính họ ở vào tình trạng mất tự do vào bậc nhất, đặc biệt khi mà tiền và quyền của họ lại được quyết định bởi người khác, chứ không phải bởi chính năng lực thực sự của họ.
Điều nguy hiểm là khi lãnh đạo cấp cao của một nước mất tự do hành động và mất tự do quyết định, và « bị nắm giữ » bởi lợi ích vật chất, thì toàn bộ quốc gia, dưới sự lãnh đạo của họ, cũng có nguy cơ sẽ bị đặt vào tình trạng suy thoái hoặc mất độc lập. Đó là tình trạng hiện nay của Việt Nam.
Nelson Madela, Václav Havel, Aung San Suu Kyi … không có gì để giữ cho riêng họ, mà họ có cả một đất nước, cả một dân tộc phải bảo vệ, và những giá trị nhân văn phải gìn giữ.
Còn đa số người Việt Nam hiện nay đang ở trong tình trạng : để giữ được những thứ họ đang có thì họ phải đổi lấy sự mất mát chung.
Có lẽ nên chăng, mỗi người, vào thời điểm này, cần dừng lại một khoảng thời gian đủ lâu để đặt cho mình câu hỏi mà các triết gia, văn sĩ, nghệ sĩ phương Tây vẫn thường đặt ra từ xưa tới nay : « Tôi là ai ? Tôi đang làm gì, ở đây, bây giờ ? ». Đặt ra mấy câu hỏi đó để suy ngẫm một chút về tác hại đối với xã hội, đối với con người và đối với chính mình, những tác hại do chính mình gây ra bằng những việc mình « đang làm ở đây bây giờ ».
Hoặc một câu hỏi khác cũng đáng được xuất hiện : mỗi người chúng ta đang giữ cái gì đây ? Cái mà chúng ta « phải giữ » thực chất là cái gì vậy ?
Hay ít nhất thì cũng đặt câu hỏi :
Làm sao để có thể vừa giữ được thứ này, vừa giữ được thứ kia, có cách nào để giữ tất cả mọi thứ cùng một lúc ?
Nếu có một (hay nhiều) cách cho phép cùng lúc giữ được những thứ cần giữ thì nên tìm những cách đó, chứ không nên tiếp tục tình trạng hiện tại, khi mà sự « phát triển » của từng đơn vị hay từng cá nhân lại là nguyên nhân khiến pháp luật bị vi phạm, xã hội bất công, đạo đức suy đồi, các giá trị tinh thần bị hủy diệt,  nhân dân nghèo đói, đất nước tang thương và mất độc lập.
Nếu đất nước này mất đi, nếu dân tộc này phải làm nô lệ, nếu xã hội mất nhân văn, con người mất phẩm giá, nếu bản thân mình cũng phải làm nô lệ, cũng mất nhân tính, tha hóa, độc ác, dối trá, lừa lọc, thì việc mình giữ được thứ mình đang có liệu sẽ mang những ý nghĩa gì ?
Cho dù thứ mà mỗi người giữ được cho mình là gì, thì, cùng với thứ đó mỗi người sẽ để lại cho con cháu cả nỗi nhục nhã. Đó là điều không tránh khỏi nếu tình trạng chung tiếp tục duy trì như hiện nay. Nỗi nhục nhã sẽ là di sản chung mà mỗi người để lại cho xã hội, cho chính con cháu mình, cho các thế hệ tương lai, sau khi đã thu vén cho riêng mình những thứ cần phải giữ cho bằng được.
Cuối cùng, chính là câu hỏi ấy mà mỗi người cần phải trả lời : giữ cái gì ?...
Paris, 4/9/2014
Nguyễn Thị Từ Huy

Điểm danh Thái thú và Hải Ngoại muốn biết

Giáo Già (Danlambao) - Ông Hồ Xuân Hoa, người lãnh đạo tỉnh Quảng Đông của Trung Quốc đã gửi cho Bộ Ngoại giao Việt Nam một bản danh mục ‘Các việc cần làm’, sau chuyến thăm Việt Nam hồi tháng Tư. Đáng lẽ đây là các công việc mà Bí thư tỉnh ủy Hồ Xuân Hoa dùng chỉ thị cho công chức thuộc quyền của mình; nhưng nó lại được gởi cho Bộ Ngoại giao CSVN để nơi này chuyển tiếp cho các nơi có trách nhiệm ở VN thi hành, nói là: “Để triển khai tốt các chương trình hợp tác giữa các bộ, ngành, địa phương ở VN với tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc”.


Nhưng, Bộ Ngoại giao CSVN lại “xin chuyển nó đến các cơ quan ở VN để tham khảo, đưa vào chương trình hợp tác của các cơ quan này với tỉnh Quảng Đông,” như công văn số 1832/BNG đề ngày 3/6 năm 2014, được Thứ trưởng Ngoại giao CSVN Hồ Xuân Sơn ký gởi đi các nơi, trong đó có 16 'việc cần làm' như “xúc tiến các chuyến công du Quảng Đông của Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị và Bí thư Thành ủy Sài gòn Lê Thanh Hải”, là 2 người mà Hồ Xuân Hoa đã gặp trong chuyến đi này.
Trong 16 'việc cần làm' còn có kế hoạch đề ra là “Quảng Đông sẽ giúp đào tạo 300 cán bộ cho phía Việt Nam trong 5 năm”, trong đó Hà Nội và Sài Gòn mỗi nơi có 100 cán bộ, còn 100 người còn lại đến từ các tỉnh thành có quan hệ chặt chẽ với Quảng Đông như Hải Phòng, Đà Nẵng, Quảng Ninh và Quảng Nam. Như vậy là “Quảng Đông có kế hoạch huấn luyện cán bộ CSVN thành những cán bộ CS Trung Quốc góp phần cai trị đất nước VN, khi VN chánh thức biến thành thuộc địa của Trung quốc.
Được biết vài ngày sau khi Trung Quốc đưa giàn khoan 981 hoạt động ở biển Viêt Nam, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã ngỏ lời mời Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao CSVN Phạm Bình Minh đến thăm Hoa Kỳ; và chuyến đi sẽ diễn ra vào cuối tháng Chín. Nhưng, Bộ Chánh trị CSVN đã không cho Minh đi vì sợ Bắc Kinh nổi giận; cho dầu Phạm Bình Minh là người đã từng làm ngoại giao ở Anh, Mỹ và Liên Hiệp Quốc. Thay vào đó chúng lén lút chỉ thị cho Ủy viên Bộ Chánh trị Phạm Quang Nghị đi thế; vì Nghị đã từng là Phó Trưởng ban của Ban Văn hóa Tư tưởng Trung ương (Ban Tuyên giáo Trung ương hiện thời), nơi tập hợp những cái đầu thủ cựu, hẹp hòi, thân Tàu nhất trong Đảng.
Do vậy, các quan sát viên đều thấy chuyến đi của Phạm Quang Nghị tới Mỹ rất lạ. Nó càng lạ hơn khi thấy mặc dầu Nghị đã có mặt và làm việc ở Mỹ từ hôm 21/7, nhưng mãi hơn 2 ngày sau, báo chí trong nước mới đưa tin; và cho tới 1h sáng ngày 24/7, không có một bài báo nào ở Mỹ loan tin.
Mặt khác, nhìn qua danh sách những nhân vật tiếp đón Phạm Quang Nghị ở Mỹ, người có vị thế cao nhứt là Thượng Nghị sĩ McCain. Có điều cũng đáng quan tâm là trong khi gặp ông McCain Nghị phải cầm tờ giấy viết sẵn các lời Bộ Chánh trị dặn Nghị phải nói; để Nghị đừng có những phát biểu ngả nghiêng chao đảo, đi ra ngoài lập trường của những thái thú gia nô Tàu cộng. 
Trước đó, Dương Khiết Trì, ủy viên Quốc vụ viện Trung cộng, đã được phái đến Hà Nội, ngày 18-6-2014, để khuyến cáo các ông Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng và Phó Thủ tướng kiêm Bộ trường Ngọai giao Phạm Bình Minh [xem hình từ trái: Dương Khiết Trì, Phạm Bình Minh] về hoạt động của giàn khoan HD 981 mà họ Dương nói “hòan tòan nằm trong vùng biển thuộc chủ quyền của Trung Quốc”. Dịp này, Tân Hoa Xã [hãng tin chính thức của Trung Cộng] đã đưa ra “lịnh 4 không” buộc CSVN phải làm, coi như một “cơ hội cho Việt Nam tự chế trước khi quá muộn.” Đó là:
1. Không được đánh giá thấp quyết tâm và năng lực bảo vệ chủ quyền của Trung quốc với các đảo trên Nam Hải (Biển Đông);
2. Không được sử dụng các tư liệu mà Việt Nam tự nhận là “tư liệu lịch sử” để gây hiểu lầm cho cộng đồng quốc tế và dư luận Việt Nam về chủ quyền ở Tây Sa, Nam Sa (Hoàng Sa, Trường Sa);
3. Không được lôi kéo các nước khác can thiệp vào Nam Hải (Biển Đông);
4. Không được phá bỏ mối quan hệ Việt-Trung sau 20 năm bình thường hóa quan hệ.
Đã vậy, tại cuộc họp với Phạm Bình Minh, Dương Trì còn trâng tráo nói: 
“Đối với vấn đề trên biển hiện nay, hai bên cần phải xuất phát từ đại cục gìn giữ quan hệ giữa hai Đảng và hai nước, tránh mở rộng, làm phức tạp và quốc tế hoá vấn đề liên quan. Điều bức xúc nhất hiện nay là Việt Nam cần phải đình chỉ quấy nhiễu đối với sự tác nghiệp của Trung quốc, đình chỉ thổi phồng bất đồng, gây ra tranh chấp mới, xử lý và khắc phục tốt hậu quả vụ bạo lực đánh đập, cướp bóc và thiêu đốt xảy ra tại Việt Nam cách đây không lâu, đồng thời bảo đảm an toàn cho các cơ quan, doanh nghiệp và nhân viên Trung quốc tại Việt Nam. Mong Việt Nam xuất phát từ đại cục, cùng với Trung quốc hành động theo một hướng, thúc đẩy quan hệ Trung-Việt khắc phục khó khăn, tiếp tục phát triển lên phía trước theo quỹ đạo đúng đắn.”
Không được Bộ Chánh trị cho đi Mỹ, nhưng Phạm Bình Minh lại được cử đi tham dự hai sự kiện ở Quảng Tây nhằm thúc đẩy hợp tác giữa Việt Nam và Trung quốc. Đó là Hội chợ triển lãm ASEAN-Trung Quốc (CAEXPO) và Hội nghị thượng đỉnh đầu tư-thương mại ASEAN-Trung Quốc (CABIS) tại thành phố Nam Ninh, từ 14 đến 16/9; nhằm thể hiện “chính sách nhất quán của Việt Nam là coi trọng quan hệ láng giềng với Trung quốc, thúc đẩy hợp tác, duy trì tiếp xúc giữa lãnh đạo hai nước, khôi phục các mặt hợp tác trong các lĩnh vực kinh tế, thương mại”.
Còn nhớ, sau nhiều lần Tổng bí thư Việt cộng Nguyễn Phú Trọng cầu xin nhưng không được Tổng bí thư Trung cộng Tập Cận Bình tiếp, nên cuối tháng Tám, Bộ Chánh trị CSVN đã chỉ đạo cho Đại tướng công an Lê Hồng Anh, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư, làm Đặc phái viên cho Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, lên đường đi Bắc Kinh, nhằm “duy trì quan hệ Việt Nam-Trung quốc, hòa bình và ổn định ở Biển Đông”. Từ đó, chuyến đi của Lê Hồng Anh là sự “khẳng định sự thuần phục của triều đình Hà Nội trước Bắc Kinh”, như nhận xét của nhà báo Roger Mitton viết trên Times Myamar. Do vậy, nó cũng là hành động được coi là để Tập Cận Bình điểm danh các Thái thú, xem những ai còn là gia nô của Trung cộng, giữa lúc Biển Đông dậy song, và có quá nhiều tin đồn về sự chao đảo của một số không nhỏ trong hàng ngũ lãnh đạo Bộ Chánh trị và Trung ương Đảng CSVN.
Đúng vậy, một bài viết của David Brown [người đã trở lại làm việc ở Việt Nam trong những dự án giáo dục, bảo tồn môi trường trong những năm 2005-2010 và hiện vẫn thường xuyên đi lại giữa Việt Nam và Mỹ...] đăng trên http://dcvonline.net, ngày 12-9-2014, bản dịch của Trà Mi, cho biết:
“…Vào cuối tháng Bẩy, 2014, tin đồn đã tràn ngập Việt Nam rằng Bộ Chính trị của đảng CSVN đã bỏ phiếu 9-5 ủng hộ việc “đứng lên chống lại Trung quốc”. Cũng có tin cho rằng một phiên họp bất thường của 200 thành viên Ban chấp hành Trung ương Đảng sẽ họp để xem xét và xác nhận thái độ mới của Bộ Chính trị. Những tin đồn trên có thể chỉ đơn giản là phản ảnh những mơ tưởng của quần chúng đến nay đã sẵn sàng đối đầu với Trung quốc hơn so với giới lãnh đạo của đảng CSVN. Bắc Kinh và Hà Nội vẫn là bạn bè theo quy ước; Lê Hồng Anh, Bộ trưởng Bộ Công An của Việt Nam và là người tích cực thuộc phe thân Trung quốc, đã được đón tiếp một cách tương xứng ở Bắc Kinh hồi giữa tháng Tám, và không còn nghi ngờ gì, cũng đã bị Trung quốc cảnh cáo về những khuynh hướng nhằm chống lại Trung quốc trong đảng CSVN. Mặc dù vậy, rất có thể Việt Nam sẽ sớm đi hai bước có thể thay đổi cục diện.

Thứ nhất, Việt Nam sẽ có thể thách thức Trung quốc ở tòa án quốc tế, đi đến một phán quyết cho rằng tuyên bố khẳng định về “chủ quyền lịch sử” của Bắc Kinh trên gần như toàn bộ Biển Đông là bất hợp pháp và chiến thuật của Trung quốc là bất khả chấp thuận. Hà Nội đã cứu xét một chiến thuật như vậy từ năm ngoái, khi Philippines mời Việt Nam tham gia cùng đi kiện Trung quốc tại Tòa án Luật Biển của Liên Hiệp Quốc. Hà Nội lại quyết định không tham gia với Philippines lúc đó. Nhưng vào ngày 14 tháng Năm, hai tuần sau khi Bắc Kinh đưa giàn khoan 981 vào vùng EEZ của Việt Nam, Thủ tướng CHXHCN Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng nói với newswires rằng chính phủ của ông đang dự tính có hành động pháp lý. Vào cuối tháng Bẩy 2014, Trường Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh đã triệu tập một cuộc hội thảo cao cấp theo yêu cầu của Chính phủ để đưa ra những đề nghị những chiến lược pháp lý.

Thứ hai, Việt Nam có thể tiến tới một mối quan hệ thân mật hơn về ngoại giao và quân sự với Hoa Kỳ – không phải là một liên minh chính thức nhưng một quan hệ đối tác dựa trên lợi ích chung trong việc ngăn chặn quyền bá chủ của Trung quốc ở Biển Đông. Phạm Bình Minh, Bộ trưởng ngoại giao của Việt Nam và là một trong bốn phó thủ tướng chính phủ, sẽ là nhân vật trung tâm trong các nỗ lực nêu trên. Vài ngày sau khi Trung quốc đưa giàn khoan 981 hoạt động ở biển Viêt Nam, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry mời Bộ trưởng Minh đến thăm Washington. Chuyến đi sẽ diễn ra vào cuối tháng Chín.
Trước chuyến đi của Minh, Evan Medeiros, Giám đốc cấp cao về các vấn đề châu Á của Hội đồng An ninh Quốc gia Mỹ, đã yên lặng đến thăm Hà Nội vào cuối tháng Bảy. Ngay sau Medeiros, Thượng nghị sĩ Mỹ John McCain và Sheldon Whitehouse đã đến Việt Nam, và hai tuần sau đó Đại tướng Martin Dempsey Tổng tham mưu Liên quân Hoa Kỳ đã có chuyến thăm bốn ngày ở Hà Nội được giới truyền thông Việt Nam đưa tin rộng rãi. Cả hai ông McCain và Dempsey đều đã ngỏ ý rõ ràng rằng đã sẵn sàng để bỏ việc cấm vận về mặt chuyển giao vũ khí gây chết người cho quân đội Việt Nam. Cả hai cũng đề cập đến sự cần thiết phải tăng cường “nhận thức về lĩnh vực hàng hải” của Việt Nam…”
Nhưng, trọng lượng của những tin đồn được David Brown nói tới đó đâu có bằng sức nặng của thực tế những lời Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng “kêu gọi sự ủng hộ của các nước ASEAN tại hội nghị thượng đỉnh ở Miến Ðiện”, tuyên bố hùng hồn tại Phillipines rằng “không đánh đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông”“hoan nghênh chính phủ Mỹ phê phán Trung quốc cố tình làm căng thẳng tình hình trên Biển Ðông”…; đặc biệt là câu nói tại phiên họp của Chính phủ ngày 16-07-2014 rằng: “Việt Nam luôn kiên quyết đấu tranh bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc bằng sức mạnh tổng hợp và các biện pháp phù hợp với luật pháp quốc tế”… Nhưng, lại thêm một chữ nhưng, tất cả chỉ là những con số không, chỉ là chuyện giễu dở của tên “hề chánh trị” tham danh, ham quyền, hám bạc… chuyên nói dóc, kể từ khi hắn nhận chức Thủ tướng ngày 27-06-2006 và mạnh miệng nói “sẽ từ chức nếu không dẹp được tham nhũng”; để rồi chẳng những không dẹp lại còn dùng tham nhũng làm phương tiện ban phát quyền danh cho “đàn em”, củng cố thế lực “mafia”, lũng đoạn cả trung ương đảng, vượt qua mọi chướng ngại trên đường “tiến thân” của cả gia đình…
Hệ quả là Phạm Bình Minh chẳng những không được đi Mỹ lại còn bị đưa đi Quảng Tây để trắc nghiệm lòng trung thành với Bắc Kinh; Lê Hồng Anh bị đưa đi gặp Tập Cận Bình để làm cuộc điểm danh thái thú gia nô; và Chủ tịch Nhà nước Trương Tấn Sang [xem hình] thì, gần đây, trong một buổi gặp mặt cử tri Sài Gòn, đã hớn hở đi bằng đầu gối tiết lộ rằng: “ta khỏi lo gì về kinh tế khó khăn, nợ công chồng chất, các đồng chí Trung quốc vừa mới hứa khi cần sẽ cho ta một khoản cho vay ưu đãi ODA lên đến 20 tỷ đô la, và còn có thể giúp một gói đầu tư cực lớn FDI lên đến 100 tỷ đô la” [theo lời kể của Phó Đô đốc Lê Kế Lâm, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu của Hải quân CSVN, hiện về hưu sống tại Sài Gòn và có mặt trong buổi gặp đó]. 
Cho tới nay, chưa có ai biết rõ có bao nhiêu người lãnh đạo CSVN chao đảo bước ra ngoài vòng tròn đỏ kiên cố của Trung cộng; nhưng, qua những sự kiện ghi nhận được bên trên, chắc Tập Cận Bình đã điểm danh được những thái thú trung thành với Bắc Kinh để tiếp tục có những gì chúng muốn: một chế độ ngoan ngoản hơn cả tay sai, gồm những lãnh đạo lo giữ ghế hơn lo giữ nước trong tổng số 16 Ủy viên Bộ Chính trị, tiếp tục có một lãnh thổ cho chúng tha hồ tung hoành, và đang từng bước trở thành thuộc quốc; tức tiếp tục tiến hành dã tâm đô hộ VN. 
Điều bất hạnh cho dân tộc VN, trong đại họa mất nước, là nếu bài học của Putin ở Ucraina có khiến Tập Cận Bình chùng tay, xúc tiến đô hộ VN bằng bạo lực quân sự, thì nó cũng khiến họ Tập đẩy mạnh hơn nữa cuộc xâm lăng mềm, không tốn một viên đạn nào, mà Bắc Kinh đã được quá nhiều trên lãnh thổ Việt Nam. Chúng đang nắm trong tay những lĩnh vực quan trọng nhất của kinh tế Việt Nam, từ điện lực, khai thác khoáng sản, đến sản xuất hóa chất…

Chúng đang được tận dụng dễ dãi một thị trường gần 100 triệu dân để xuất khẩu hàng hóa rẻ tiền, độc hại... Chúng đang thuê 50 năm hàng trăm ngàn héc ta rừng đầu nguồn, mặc sức tự tung tự tác trong đó. Chính Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa mới tiếp tục đồng ý để Trung quốc làm tổng thầu xây dựng sân bay quốc tế Quảng Ninh và thi công đường cao tốc Ðà Nẵng-Quảng Ngãi!… Về số người được coi như quân số chưa cần cầm súng thì sau vụ bạo động ở Bình Dương, Hà Tỉnh... chỉ có 4 ngàn người được chở về nước để tránh “bài học Suharto” thì một đội quân gần 10,000 người được chuẩn bị xâm nhập với 10-15% chuyên gia và số còn lại núp dưới dạng lao động phổ thông. Đó là chưa kể vài chục ngàn người khác từ Quảng Ninh, Hải Phòng, Thanh Hóa đến Cao nguyên Trung phần…, nơi tiến sỹ Tô Văn Trường đã lên tiếng báo động: “Sau những vật nài xin ưu đãi nhiều thứ kể cả vốn đầu tư, thuế tài nguyên, môi trường… hai dự án bôxit Tây Nguyên (Tân Rai và Nhân Cơ) đã phải công khai thừa nhận từ nay đến năm 2020, Tập đoàn Than-Khoáng sản Việt Nam (TKV) sẽ lỗ hàng nghìn tỉ đồng. Riêng Tân Rai năm 2013 lỗ hơn 258 tỉ đồng, Nhân Cơ còn nặng nề hơn, dự kiến 2015 sẽ lỗ hơn 671 tỷ đồng vv…; bên cạnh những tai họa hồ chứa “bùn đỏ” có thể bị vỡ gây nguy hiểm cho tính mạng và tài sản người dân ở hạ nguồn sông Đồng Nai…
Đúng là đại họa. Bất hạnh đã được chính người cán bộ VC Vũ Ngọc Hoàng [một cán bộ cao cấp của Ban Tuyên giáo trung ương] nhận diện: “Cách đây bốn, năm mươi năm, VN và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương. Sau mấy mươi năm, tôi rà lại tư liệu thì thấy Hàn Quốc hiện có khoảng 90.000 người sống tại VN và VN cũng có 90.000 người sống ở Hàn Quốc. Chỉ khác nhau ở chỗ hầu hết người Hàn Quốc tại VN làm ông chủ, làm quản lý, còn người VN ở Hàn Quốc thì chủ yếu làm ôsin. Nghe mà xót lòng…”, nên CSVN chẳng còn chạy chối vào đâu được nữa. Nhưng dân tộc VN đâu đã bó tay. Việc “Chống Tàu Diệt Việt Cộng” đang từng bước tiến hành, từ quốc nội đến hải ngoại, với nhịp độ ngày càng mau hơn. Chỉ xin kể một chuyện nhỏ là tin vừa được truyền đi trên đài VOA ngày 5-9-2014 vừa qua cho biết: 
“Trong lúc tình cảm bài Trung dâng cao vì những vụ xích mích giữa Trung quốc với Việt Nam trong cuộc tranh chấp chủ quyền Biển Đông, mùa Trung Thu năm nay có ít nhà bán lẻ trữ đèn lồng và các sản phẩm khác của Trung quốc hơn so với mọi năm. Theo báo Asahi Shimbun của Nhật Bản, các sản phẩm Trung quốc đã được thay thế bằng các sản phẩm làm ở Việt Nam. Dân Việt Nam thường ăn Tết Trung Thu với những món như bánh Trung Thu và các loại đèn lồng Trung quốc. Nhưng năm nay, ít chủ tiệm nào bán các sản phẩm Trung quốc. Tết Trung Thu năm nay rơi vào ngày 8 tháng 9. Tờ Asahi Shimbun dẫn lời một người bán hàng, nói rằng chủ tiệm không tin là có thể bán các sản phẩm của Trung quốc, nên đã loại bỏ các loại sản phẩm này càng nhiều càng tốt…”
Song song với việc tẩy chay hàng Tàu, mà ai cũng biết là nhiều chuyện nhỏ sẽ chuyển thành chuyện lớn. Đồng thời, tiếp theo sau những tổ chức xã hội dân sự được thành hình, khiến CSVN lo sợ từng ngày, tìm các truy diệt, nhưng càng truy diệt càng có thêm những tổ chức trình làng. Từ đó, nỗi lo sợ từ trước của người dân coi như được chuyển mau sang cán bộ, công an… Việt cộng; đặc biệt là mới đây, sau một thời gian dài bị bưng bít thông tin, người dân Việt Nam hoàn toàn không biết hay không được biết nhiều về những quyết định liên quan đến sự sống còn của cả dân tộc, khiến mọi ý chí tranh đấu cho vận mạng tương lai của chính mình và của đất nước coi như bị tê liệt, nên chiến dịch "Chúng Tôi Muốn Biết" được Mạng lưới Blogger khởi động, thúc đẩy mỗi người dân bước ra khỏi bóng đen sợ hãi, giúp mỗi cá nhân đơn lẻ có thể đóng góp bằng những hành động nhỏ bé nhất, dễ dàng nhất, tương đối an toàn nhất, là bắt đầu đòi hỏi “Tôi Muốn Biết”, khởi sự từ ngày 2 tháng 9 năm 2014.
Tới nay, chiến dịch "Chúng Tôi Muốn Biết" đã có nhiều bước tiến khích lệ. Từ khắp mọi miền đất nước, mọi người đều thấy tiếp nối nhau xuất hiện hình ảnh những công dân Việt Nam với hàng chữ "Tôi muốn biết", "I want to know", "Chúng tôi muốn biết", "We want to know", "Được biết là quyền của công dân", "It's our right to know", cũng như nối tiếp nhau xuất hiện nhiều bài viết cổ vũ hay làm sáng tỏ chiến dịch, khiến nó trở thành một phong trào chung của tất cả mọi người.
Ngay từ bước đầu, Mạng Lưới Blogger Việt Nam đã tự xem mình là một phần tử nhỏ bé của tập hợp lên tiếng khẩn thiết mời gọi:
1. Các đoàn thể xã hội dân sự, các tổ chức tranh đấu cho nhân quyền hãy cùng nhau trực tiếp tham gia, lên tiếng, vận động nhiều đồng bào phổ biến thông điệp về Quyền Được Biết là một trong những quyền căn bản của con người và của công dân.

2. Các đảng viên đảng CSVN, các vị tướng lãnh, quân nhân quan tâm và đã gửi kiến nghị đến đảng Cộng sản yêu cầu công bố nội dung Hiệp ước Thành Đô và những hiệp ước khác liên quan đến chủ quyền quốc gia, hãy cùng chung sức đẩy mạnh mối quan tâm này thành hành động chung của mọi công dân Việt Nam.

3. Cùng nhau phát huy các sáng kiến độc đáo và đem ra thực hiện, để phong trào lan tỏa, ngày càng nhiều người tham gia; đồng thời chuẩn bị cho những kế hoạch loan truyền thông điệp Chúng Tôi Muốn Biết về những vấn nạn của đất nước đến với người dân trên đường phố.
…Để đến ngày 28 tháng 9 năm 2014 tới đây, đúng “Ngày Quốc Tế Quyền Được Biết”, cao điểm của chiến dịch, sẽ có hàng hàng lớp lớp người công khai, đường đường chính chính, đứng lên với dòng chữ "Tôi muốn biết", “Chúng tôi muốn biết”… sẽ là một thách đố đối với những thế lực đang cướp đi các quyền tự do của con người… “Ngoài chống giặc ngoại xâm, trong chống bọn bán nước”, giải quyết toàn vẹn “Đại Họa Mất Nước” của dân tộc Việt Nam.
Ngày 14 tháng 9 năm 2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét