Hình ảnh tường thuật vụ Trung Quốc táo tợn xâm phạm lãnh hải, tấn công tàu Việt Nam
30/05/2011
Tàu đánh cá Trung Quốc tràn sang vùng biển Việt Nam
Blog AnhBaSam : Và đây là một nguồn thông tin quý, do độc giả phát hiện trên diễn đàn mạng:
Báo chí ở bờ chỉ biết lấy tin tức từ Thông tấn xã thôi.
Em là người trực tiếp làm việc trên tàu Bình Minh 02 đây.
Em cũng là cái thằng phải khổ sở kéo cáp thả cáp trong suốt 3 ngày đây.
Trong đó có một ngày đưa thằng Philipine vào bờ vì nó bị bệnh nghiêm
trọng (ở Nha Trang), sau đó vừa quay ra lại thả cáp được 6 tiếng, đang
quay đầu vào line thu nổ thì 3 thằng tàu Khựa nó xông xông đến cắt cáp.
Chuyện chi tiết thì hấp dẫn lắm. Em sẽ kể sau. Giờ đang ở
trên tàu internet hạn chế không thể gửi ảnh và video lên được. Nhưng
trước sau gì em cũng đưa lên cho anh em xem.
Đầu tiên nó xông thằng vào cáp ngay chỗ gần đuôi cáp. Nhưng
em đã cho cáp xuống 15m thay vì 8m như bình thường, nó không cắt được.
Ngay lập tức nó quay đầu đi thằng về tàu mẹ với tốc độ tới gần 30 knots
trong khi tốc độ tàu mẹ chỉ là gần 5 knots (do đang kéo cáp). Chạy sao
thoát, các tàu bảo vệ thực ra là tàu hải quân giả dạng tàu bảo vệ đi kèm
tàu em, nhưng chỉ có thể phi thẳng vào nó khi nó đã đến rất gần tàu mẹ
rồi. Các anh ấy nói chưa có lệnh từ Bộ chính trị, chưa dám bắn dù tức vãi c… ra rồi.Chúng
nó cắt cáp ngay chỗ cách tàu 1km. Chứ không phải 3km như báo nói. Sau
đó bọn em phải nhờ tàu bảo vệ đi vớt đoạn cáp dài 7km còn lại dưới biển
(nhờ có SRD – phao nổi) nên không bị chìm sâu. Mẹ nó, bọn chó lợn Trung
Quốc. Lúc em đứng nhìn nó cắt cáp xong còn chạy nghênh nghênh sát tàu mẹ
cảnh báo tàu mẹ phải biến ngay nếu không nó bắn, lúc đó tức muốn khóc
luôn. Thấy nhục nhã cho cái tổ quốc này, cho bao nhiêu năm kiên cường
bất khuất. Giờ bị nó can thiệp sâu như thế cũng không dám động đến nó.
Trong khi vùng biển này cách bờ chưa tới 200 hải lý.
- Chứng cứ đoạn cáp của tàu Bình Minh 02 bị tàu hải giám Trung Quốc phá hoại cắt đứt – Ảnh: TTXVN
Chuyện còn nhiều chi tiết chưa được công bố. Em sẽ kể sau,
kèm hình ảnh. Giờ internet hạn chế quá. Mời các bác vào bàn luận chơi.Lô
đang khảo sát này thuộc dự án PK-10 (Phú Khánh 2010) của tập đoàn PVN,
Việt Nam mình. Còn PVN nó bán cho ai thì chưa biết. Hình như các lô đều
đã được bán quyền khai thác rồi. Cái này em không rành, chỉ biết khách
hàng trực tiếp là PVN.
Hình thì trước mắt các bác cứ vượt firewall mà vào facebook xem nhé. Hình gốc khi nào về bờ em post. 1/6 này về rồi.
Phải đính chính vài thông tin:
– 3 tàu TQ là 17, 72, 84 (chứ không phải 12, 17, 84 như báo đài đưa tin).
– Nó cắt cáp cách tàu đúng 1km chứ không phải 3km. Cáp dài khoảng 8km chứ không phải 10km.
– Lúc đầu thấy nó phi vào gần phao đuôi em cũng hoảng, cho
cáp hạ xuống 15m (bình thường 8m). Sau đó thấy gọi radio nó đếch trả
lời, cho hạ xuống 25m. Cuối cùng hạ xuống hẳn 30m (sợ không dám đưa sâu
hơn vì các SRD bung ra, lúc đó cáp nổi lềnh bềnh). Lúc này nó không cắt
được, lập tức quay đầu thẳng hướng tàu mẹ (nó có chân vịt mũi nên quay
đầu nhanh cực). Nhìn trên rada nó phi nhanh lắm, 30 knots (ngang với tốc
độ cano rồi). Đến gần tàu mẹ thì nó đi ngang cáp, cắt bằng một dạng như
mỏ neo mài bén, lôi thật mạnh. Lúc đó thì thôi rồi, anh em trên tàu
tràn cả ra mạn phải chém gió, hút thuốc xì khói. Tức vãi c.. ra mà không
làm gì được nó. Tàu bảo vệ của mình phi băng băng tới gần nó xong … xì
tốp. Chắc tới để chụp hình báo cáo. Chứ không dám tấn công.
– Đây không phải lần đầu tiên nó cắt cáp. Nó đã làm thế
nhiều lần với các tàu địa chấn 2D, 3D của nước ngoài làm thuê cho VN.
Đây chỉ là lần đầu tiên nó cắt cáp tàu của VN, và lại vào khá sâu trong
lãnh hải của mình.
– Ngoài 3 thằng tàu Surveillance (mà thực ra là tàu chiến)
này, còn có vài chiếc tàu hàng chở container em nghi cũng là quân của
nó, vì nó chia ra bao vây tàu mẹ đủ các hướng, đưa tàu mẹ vào bẫy. Lúc
cáp đã bị cắt mà các tàu hàng này cũng chỉ nằm đó, không tiếp tục di
chuyển.
– Sau khi bị cắt cáp, tàu mẹ bị nó ép chạy hướng về bờ. Chỉ
có tàu bảo vệ dám ở lại giữ đầu cáp bị cắt, nhưng không kéo đi được vì
không đủ sức. Sau đó lúc khoảng 9h tàu mẹ mon men lại nối dây cuốn cáp,
thay cáp và tiếp tục làm việc. Đoạn tin trên VTV có cảnh 3 ông Việt Cộng
đang sửa cáp là tụi em đó (em mặc áo cắt mất tay hở lòi nách cho mát,
hà hà).
– Nói chung chuyện cũng không có gì ồn ào nếu ta làm đúng
mực. Chỉ đưa tin khắp mặt báo như thế không phải là cách đối đầu với
thằng Trung Quốc mất dạy này.Thôi anh em vào đây xem ảnh trước đi ạ.
Tàu hải giám số 84 đã trực tiếp cắt cáp của tàu Bình Minh 02 |
Báo Tuổi Trẻ : Nhật ký tàu Bình Minh 02 (trích)
…5g05 ngày 26-5: phát hiện một tàu không có tên trên rađa –
có thể là tàu hải quân của Trung Quốc – đang tiến về khu vực khảo sát,
thuyền trưởng đã cố gắng liên lạc liên tục với tàu này nhưng không nhận
được trả lời nào.
5g10: phát hiện thêm hai tàu, không có tên hiển thị trên rađa – đang tăng tốc hướng về phía khu vực khảo sát.
5g20: ba tàu không mang tên trên rađa, không nhận trả lời
tàu Bình Minh 02 vẫn tăng tốc độ tiến về phía tàu khảo sát Bình Minh 02.
5g27: streamer (dây cáp thu tín hiệu địa chấn) được điều khiển chìm sâu xuống 30m để tránh ảnh hưởng khi tàu Trung Quốc đi qua.
5g58: tàu Trung Quốc mang phiên hiệu China Marine
Surveylang đã cắt đứt streamer tại vị trí Bird (thiết bị giữ cân bằng
cáp địa chấn) số 06, khoảng 1/3 cáp địa chấn.
6g02: tàu bảo vệ Đông Nam 02 được điều động tăng tốc hết
máy về phía phao đuôi để bảo vệ phao đuôi. Cố gắng giữ liên kết với phao
đuôi tránh tuột mất đoạn streamer bị cắt đứt (khoảng > 2/3 chiều dài
cáp địa chấn = 6km).
6g05: nhận được chỉ đạo của ban giám đốc cố gắng theo giữ
đoạn streamer bị đứt, nhanh chóng thu đoạn cáp còn lại lên tàu. Đoạn
streamer bị đứt sẽ được hai tàu bảo vệ neo và kéo khỏi khu vực có ba tàu
Trung Quốc. Lúc này ba tàu Trung Quốc vẫn tiếp tục bao vây tàu Bình
Minh 02 mặc dù thuyền trưởng liên lạc liên tục với ba tàu này nhưng vẫn
không nhận được câu trả lời. Vị trí tàu Bình Minh 02 lúc 6g10 ngày 26-5
là: 12O45.98 N, 111O27.608 E.
6g45: tàu Trung Quốc liên lạc lại với tàu Bình Minh 02.
Thông báo tàu mình đã vi phạm chủ quyền khảo sát trên lãnh hải Trung
Quốc. Yêu cầu tàu Bình Minh 02 lập tức rời khỏi khu vực này. Thuyền
trưởng trả lời khẳng định đây là khu vực thuộc chủ quyền lãnh hải Việt
Nam, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời hợp tác từ ba tàu Trung Quốc.
Tàu Trung Quốc vẫn thông báo tàu Bình Minh 02 phải rời khỏi
khu vực này. Thuyền trưởng vẫn khẳng định lại tàu Bình Minh 02 hoạt
động trên lãnh hải Việt Nam và bị tàu Trung Quốc cắt đứt thiết bị khảo
sát lúc 5g58 ngày 26-5. Tàu Bình Minh 02 phải thu lại thiết bị khảo sát
đã bị cắt đứt. Tàu Trung Quốc không có câu trả lời lại.
7g00: ban giám đốc chỉ đạo cố gắng dùng tàu bảo vệ kéo đoạn
streamer bị đứt rời khỏi khu vực có ba tàu Trung Quốc, đảm bảo an toàn
cho nhân sự làm việc trên tàu Bình Minh 02 và ba tàu bảo vệ. Đồng thời
đảm bảo cho streamer không bị chìm sâu thêm và trôi dạt nhiều.
9g15: tàu không thể mạo hiểm quay lại tiếp tục cuộc khảo
sát vì ba tàu Trung Quốc vẫn tuần tiễu quanh khu vực đó, sẵn sàng cắt
streamer hoặc có biện pháp mạnh hơn…
—
Tàu đánh cá Trung Quốc tràn sang vùng biển Việt Nam
Đại tá Nguyễn Trọng Huyền, chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy bộ đội
biên phòng tỉnh Phú Yên, cho biết sáng 27-5, sau khi nhận được điện từ
Bộ tư lệnh bộ đội biên phòng thông báo việc tàu hải giám Trung Quốc xâm
phạm nghiêm trọng chủ quyền và quyền chủ quyền của Việt Nam trên biển,
Bộ chỉ huy bộ đội biên phòng Phú Yên đã chỉ đạo các đồn biên phòng trên
địa bàn tỉnh thông báo cho tất cả tàu thuyền Phú Yên đang hoạt động trên
biển nắm tình hình trên, nếu phát hiện diễn biến mới liên quan thì báo
ngay cho bộ đội biên phòng qua hệ thống liên lạc trên biển.
- Thượng úy Nguyễn Ngọc Ry điện đàm với ngư dân đánh bắt xa bờ tối 27-5 – Ảnh: Duy Thanh
19g tối 27-5, tại trạm kiểm soát biên phòng Đà Rằng (thuộc
đồn biên phòng 352 Bộ đội biên phòng Phú Yên), thượng úy Nguyễn Ngọc Ry –
đội phó đội kiểm soát hành chính của trạm – mở máy bộ đàm để tiếp nhận
thông tin từ các ngư dân Phú Yên đang đánh bắt trên biển. Qua điện đàm,
ông Trần Văn Hùng (37 tuổi, ở P.6, TP Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên), thuyền
trưởng tàu câu cá ngừ PY92618TS, cho biết tàu của ông đang đánh bắt ở vị
trí thuộc vùng biển chủ quyền của Việt Nam, nhưng xung quanh tàu ông có
gần 30 chiếc tàu làm nghề chụp mực của ngư dân Trung Quốc.
“Tàu tôi đánh bắt ở khu vực này khoảng bốn ngày nay, ngày
nào cũng gặp rắc rối với các tàu chụp mực của Trung Quốc. Khoảng 10g tối
là mình kéo câu, nhưng đề nghị họ kéo dàn neo để tàu mình qua thì họ
không chịu. Mỗi khi tàu mình chạy đến gần là họ xông ra dùng dao rựa, mã
tấu hăm dọa, đòi đánh, chém. Có khi họ gọi vài chục chiếc khác đến uy
hiếp tàu mình. Hành động của họ thật ngang ngược. Chúng tôi thật sự gặp
khó khăn khi đánh bắt ngay trên vùng biển thuộc chủ quyền của đất nước
mình” – ông Hùng nói qua bộ đàm.
Thuyền trưởng Nguyễn Văn Trung, 26 tuổi, cũng ở P.6, TP Tuy
Hòa, đang điều khiển tàu PY2836TS đánh bắt gần vùng biển tàu ông Hùng,
cho biết: “Ở vùng biển từ 9-17 độ vĩ Bắc, 111-115 độ kinh Đông hiện nay
dày đặc tàu của ngư dân Trung Quốc hành nghề, có ngày lên đến vài trăm
chiếc. Ban đêm họ chong dàn đèn sáng đến 15 hải lý, chụp sạch mực một
vùng rộng lớn, làm ngư dân chúng tôi không còn mực để câu, thiếu thứ làm
mồi để câu cá ngừ đại dương. Do vậy, sản lượng đánh bắt của anh em
chúng tôi gần đây sụt giảm nghiêm trọng. Chúng tôi mong cấp trên đấu
tranh để bảo vệ chủ quyền vùng biển, bảo vệ ngư dân Việt Nam làm ăn trên
biển”.
Thượng úy Nguyễn Ngọc Ry cho hay qua điện đàm với các ngư
dân, bộ đội biên phòng cũng đã báo cáo lên cấp trên phản đối việc tàu cá
Trung Quốc liên tục xâm nhập vùng biển Việt Nam. “Chúng tôi thật sự lo
lắng và xót xa cho ngư dân của mình. Do vậy, ngư trường của bà con bây
giờ hẹp dần, việc đánh bắt hết sức khó khăn” – thượng úy Ry nói. Ngư dân
cho hay thời gian gần đây, Trung Quốc đưa khoảng 20 tàu hải quân thường
xuyên kiểm soát gần vùng biển thuộc quần đảo Trường Sa, ngăn chặn không
cho ngư dân Việt Nam hành nghề.
DUY THANH
@Danlambao
——————————————————————————————————————————————————————–
Hà Nội phản bác lại Trung Quốc
30/05/2011
Tại cuộc họp báo ở Hà Nội, Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Nguyễn Phương Nga nói:
“Việt Nam kiên quyết phản đối hành động của phía Trung Quốc phá hoại, cản trở các hoạt động thăm dò khảo sát bình thường của Việt nam trong thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, gây thiệt hại lớn cho tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam.”
Bà yêu cầu Trung Quốc bồi thường: “Việt Nam yêu cầu phía Trung Quốc chấm dứt ngay, không để tái diễn những hành động vi phạm quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam đối với thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, đồng thời bồi thường thiệt hại cho phía Việt Nam.”
Bắc Kinh lên tiếng về cáo buộc tàu hải giám Trung Quốc gây hấn với tàu thăm dò Việt Nam hôm 26/05, nói đây là “hoạt động bình thường trong vùng biển chủ quyền” của nước này.
Thông cáo đăng trên website của Bộ Ngoại giao Trung Quốc hôm 28/05 dẫn lời người phát ngôn Khương Du tuyên bố Trung Quốc phản đối việc Việt Nam thăm dò và khai thác dầu khí tại khu vực Biển Đông thuộc chủ quyền của Trung Quốc.
Trước đó, PetroVietnam nói ba tàu hải giám của Trung Quốc đã vi phạm lãnh hải của Việt Nam, uy hiếp và phá hoại thiết bị của tàu thăm dò địa chấn Bình Minh 02 của hãng này.
Vị trí xảy ra sự cố, theo PetroVietnam, là tọa độ 12O48’25’’ Bắc, 111O26’48’’ Đông, hoàn toàn trong vùng biển chủ quyền của Việt Nam.
Bà Nguyễn Phương Nga bác bỏ tuyên bố của bà Khương Du.
“Thứ nhất là, khu vực Việt Nam tiến hành thăm dò hoàn toàn nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa 200 hải lý của Việt Nam theo công ước luật biển của LHQ 1982. Đây hoàn toàn không phải là khu vực tranh chấp, lại càng không thể nói là khu vực do Trung Quốc quản lý. Trung Quốc đang cố tình làm dư luận hiểu nhầm khu vực không có tranh chấp thành khu vực tranh chấp.”
Trong một tuyên bố hiếm có – cứng rắn và nhiều chi tiết – bà Nga nói tiếp:
“Thứ hai là, Việt Nam luôn tuân thủ nhận thức chung của lãnh đạo cấp cao hai nước là giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, không có hành động làm phức tạp thêm tình hình. Không có nhận thức chung nào nói rằng Trung Quốc có quyền cản trở các hoạt động của Việt Nam tại vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam. Chính hành động này của Trung Quốc đã đi ngược lại nhận thức chung của lãnh đạo cấp cao hai nước.”
“Thứ ba là, Trung Quốc kêu gọi giải quyết các tranh chấp liên quan bằng biện pháp hòa bình, nhưng chính hành động của Trung Quốc đang làm phức tạp thêm tình hình ở Biển Đông.”
Không dừng lại ở vụ việc của PetroVietnam, người phát ngôn tại Hà Nội nhấn mạnh:
Bà Khương nói tàu Trung Quốc chỉ làm công việc bình thường
“ Yêu sách này xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của nhiều nước trong khu vực, trong đó có Việt Nam, và đã bị nhiều nước phản đối. Việc Trung Quốc tìm cách thực hiện yêu sách này trên thực tế đang làm gia tăng căng thẳng trong khu vực.”
Nội dung phản đối này cũng được tường thuật trên trang web chính thức của chính phủ Việt Nam và trang báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam.
Một loạt tờ báo chính thống ở trong nước đều đăng bài phản đối Trung Quốc.
Trang web báo Dân Trí cho đăng nhiều thư lên án Trung Quốc rằng “vi phạm trắng trợn chủ quyền lãnh hải”.
Sự kiện xảy ra hôm 26/05 với tàu thăm dò của Tổng công ty Dầu khí Việt Nam đã gây chấn động trong dư luận ở trong nước.
PetroVietnam nói đây là “hành động hết sức ngang ngược, vi phạm trắng trợn đối với quyền chủ quyền của Việt Nam, gây thiệt hại lớn về kinh tế và cản trở hoạt động của PetroVietnam”.
Bộ Ngoại giao Việt Nam một hôm sau đó đã gửi công hàm phản đối tới Sứ quán Trung Quốc.
Cuối năm 2007-đầu 2008 đã có các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc “chiếm Hoàng Sa-Trường Sa của Việt Nam” tại Hà Nội và TP Hồ Chí Minh.
@bbc
——————————————————————————————————————————————————————–
CUỐI TUẦN ĐỌC TRUYỆN – Những vĩ nhân bị vợ ‘đày ải’
29/05/2011
Đại
văn hào Nga Lev Tolstoi bỏ nhà đi giữa trời tuyết giá, rồi chết ở một
nhà ga. Nguyện vọng cuối cùng của ông là không phải thấy mặt vợ.
Không ít người là vĩ
nhân được cả thế giới xưng tụng, hoặc nắm trong tay quyền lực vô đối,
nhưng lại sống khổ sống sở dưới sự đay nghiến của vợ mình.
Yêu nhau vẫn hành nhau
Cuộc hôn nhân của nhà văn, bá tước Tolstoi với bà vợ Sofya
bắt nguồn từ một tình yêu tuyệt đẹp. Họ sống bên nhau 48 năm trời và
sinh hạ nhiều con. Sofya không chỉ là vợ mà còn là người trợ lý, thư ký
cho chồng, tận tụy hỗ trợ ông trong công việc. Ấy thế mà về sau, bà lại
thành một tội nợ của ông, góp phần làm ông thấy cuộc sống thêm bế tắc.
Thực ra, lỗi không hoàn toàn toàn thuộc về bà Tolstoi, có
chăng là họ đã trao nhau trái tim nhưng rốt cục lại không đồng hành về
tư tưởng. Tolstoi ngày càng đau đớn về những bất công trong xã hội và sự
bất lực của mình trong việc cải tạo nó. Cảm thấy sự giàu có của mình là
tội lỗi, ông chỉ muốn từ chối của cải, các tác phẩm của mình được in ra
ông từ chối tiền tác quyền. Nhưng bà lại muốn thu vén tài sản để đảm
bảo cho gia đình con cái, muốn có danh vọng, tiếng tăm… Sự “trái tính
trái nết” của chồng làm Sofya giận dữ và không chịu nổi.
Lev Tolstoi và vợ, ảnh chụp ba năm trước khi ông mất. |
Trong nhiều năm, Sofya hết cằn nhằn, trách móc lại đay
nghiến chồng với những lời bẳn gắt, mạt sát độc địa, chua cay. Những
cuộc xung khắc dường như bất tận, chất thêm gánh nặng vào tâm hồn vốn đã
nặng trĩu nỗi đau đời của đại văn hào. Có những lúc bá tước phu nhân
như phát điên, nằm lăn ra đất lăn lộn, vật vã. Nhiều lần bà dọa tự tử,
dọa đâm đầu xuống giếng… Thế là mối tình đẹp như mơ của họ dần biến
thành địa ngục. Và một ngày đông trời đầy tuyết, đại văn hào bỏ nhà đi
rồi 11 ngày sau trút hơi tàn ở một nhà ga, ước nguyện cuối cùng là không
nhìn thấy vợ nữa.
Sau cái chết đó, nhiều người hâm mộ Tolstoi coi Sofya như
một tội đồ. Thế nhưng những người công bằng hơn thì hiểu rằng, Sofya rất
có công trong cuộc đời sáng tác của Tolstoi và đã phải khổ vì chồng
không kém. Bà đã suốt đời tận tụy với ông, một mình lo thu vén gia đình,
và hy sinh cả văn tài của mình để chăm sóc cho người chồng đầy nỗi đau
tư tưởng và chỉ lo “chuyện thiên hạ”.
Nhà triết học và “sư tử Hà Đông”
Triết gia Hy Lạp cổ đại Socrate được bao nhiêu người quỳ
gối ngưỡng vọng, nhưng với bà vợ Xanthippe thì ông chỉ là “con tép”.
Socrate lấy vợ khi đã 50 tuổi, bà trẻ hơn ông rất nhiều, nhưng mức độ
ghê gớm của người vợ này thì vang lừng cả thành Athen. Ai cũng biết nhà
triết học nổi tiếng suốt ngày bị vợ chửi bới, hành hung. Đến nỗi sau mấy
nghìn năm, tên bà đã trở thành danh từ chung để chỉ những ác phụ, những
người đàn bà đanh đá, lăng loàn. Được cái với vợ thì Socrate là ông
chồng “ngoan”, chẳng bao giờ cãi nửa lời.
Tranh vẽ cảnh Socrate bị vợ dội nước trước mặt khách khứa. |
Chuyện kể rằng có lần, bậc thầy triết học đang đàm đạo với
các môn sinh thì bà Xanthippe lại mắng nhiếc, rủa sả om sòm đến nỗi tất
cả mọi người đều tối tăm mặt mũi, trừ ông chồng vẫn điềm nhiên. Cơn tam
bành lên đến đỉnh điểm, bà bưng cả vò nước rót lên đầu chồng, ông vẫn
im lặng chịu trận, lại còn đùa với các học trò: “Sau cơn sấm sét bao giờ
cũng phải có mưa giông”.
Lần khác, Socrate đang ăn cơm với bạn thì bà vợ trời đánh
lên cơn điên giận, chẳng kể gì khách khứa, ném cả mâm cơm ra sân. Trong
khi ai nấy tức nổ đom đóm thì Socrate vẫn nói chữa: “Chắc bà ấy muốn
chúng ta ra sân ăn cho mát”. Đáp lại ông chồng AQ, bà Xanthippe lấy chổi
quét hết thức ăn để chồng hết đường nhặt lại. Đến nước này thì các ông
khách đều muốn giúp khổ chủ cho bà vợ lăng loàn một bài học, nhưng ông
ngăn lại: “Giả sử như các anh đang ăn mà có con gà nhảy vào làm đổ hết
mâm bát, các anh có đi đuổi nó để trừng phạt không?”.
Bị vợ hành như vậy nhưng hễ có ai dèm pha bà, ông lại bảo:
“Chính nhờ bà ấy mà tôi trở thành triết gia”. Người ta cho rằng Socrate
nhẫn nhục, “biết điều” với vợ một phần vì nhà hiền triết biết rằng với
gia đình, ông là một ông chồng vô tích sự, là gánh nặng cho vợ con.
Vua cũng không yên thân với vợ
Napoleon III (cháu gọi Napoleon đệ nhất bằng bác ruột)
không được coi mà một vĩ nhân nhưng đã ghi dấu ấn trong lịch sử nước
Pháp như một hoàng đế cuối cùng và tổng thống đầu tiên. Ông cưới nữ bá
tước Mari Eugénie Ignace Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất
châu Âu thời đó, làm vợ và yêu nàng mê mệt. Có thể nói nhà vua phủ lên
bà hoàng hậu mỹ miều của mình toàn bộ tình yêu và mọi xa hoa. Nhưng như
thế vẫn chưa đủ để hoàng hậu Eugenie đặt niềm tin vào chồng. Bà điên
cuồng vì nghi ngờ, ghen tuông và chính điều đó làm ông chồng hoàng đế
nghẹt thở, làm vua mà chẳng còn chút tự do nào.
Napoleon III cạnh hoàng hậu xinh đẹp của mình. |
Sợ chồng có nhân tình, hoàng hậu không ngừng canh giữ
chồng, tra xét, lùng sục mọi ngóc ngách trong cung điện, bất chấp vương
lệnh, nghi thức và sĩ diện. Napoleon III đang làm việc trong văn phòng,
hoàng hậu thường đột ngột xộc vào với hy vọng “bắt quả tang”. Thậm chí
cả khi nhà vua có cuộc họp bí mật để bàn đại sự, bà cũng nằng nặc đòi có
mặt để đảm bảo không có chuyện tình ái lăng nhăng nào.
Chưa hết, mỹ hậu của Napoleon III còn thường xuyên nói xấu
chồng với họ hàng, mắng chửi chồng khi lên cơn ghen bóng gió, khóc lóc
ầm ĩ. Nhà vua chỉ muốn được yên thân một mình cũng không xong, vì bà
hoàng hậu thấy cái sự một mình đó ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm.
Kết cục là Napoleon III phải lén ra ngoài cung điện một chút cho nó dễ thở và dẫn đến ngoại tình thật.
Người vợ ‘kinh dị’ của tổng thống Mỹ Lincoln
Được
xem là một trong những tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ nhưng về đời tư,
Linlcon lại rất khổ sở: ông bị vợ hành hạ suốt cả cuộc đời.
Khi nhớ đến những danh nhân có sự nghiệp vĩ đại nhưng lại khổ sở
trong cuộc sống gia đình do bị vợ “hành”, người ta nghĩ ngay đến
Abraham Lincoln, vị tổng thống thứ 16 của nước Mỹ.
Bị vợ lăng nhục trước cả đám đông
Lincoln cưới Mary Told năm 1842 khi ông 33 tuổi còn Mary
mới 23. Cô dâu không chỉ xinh đẹp, trẻ trung hơn ông mà còn có xuất thân
danh giá hơn ông. Nếu như Lincol là con trai của một gia đình nghèo khó
mà cả bố mẹ đều là những nông dân mù chữ thì Mary Told là con gái của
thống đốc ngân hàng, học hành trong những trường cao cấp, thông minh,
hiểu biết, ăn mặc thời trang… Mặc dù vậy, Lincoln đã phải đắn đo mất ba
năm mới quyết định cưới, một quyết định đẩy ông vào cuộc sống hôn nhân
bất hạnh cho đến lúc bị ám sát.
Mary Told phải điều trị tâm thần về cuối đời nên người ta
cho rằng cách cư xử kinh khủng của bà với chồng, ngay cả khi ông đã là
tổng thống, một phần cũng do căn bệnh đó. Sau thời gian trăng mật, cô
gái duyên dáng và quý phái này dần dần hiện nguyên hình là một người đàn
bà bẳn gắt, hay gây sự và rất dễ nổi cơn tam bành lục tặc. Bà thường
xuyên ghen tuông với tất cả mọi người xung quanh chồng, mắng nhiếc ông
thậm tệ.
Bà Mary, nỗi kinh sợ của tổng thống Lincoln. |
Mary có một sở thích kỳ quái là nhục mạ chồng trước mặt đám
đông. Dường như bà tìm được khoái cảm trong việc thường xuyên lôi ngoại
hình khắc khổ của ông chồng ra để xài xể, châm biếm, nào là “ốm đói,
lưng gù, đi đứng cứng quèo như que củi, gai cả mắt”, nào “tai gì cứ vểnh
như tai voi, mũi thì lệch, môi thì trề”. Bà bắt chước dáng đi của ông
rồi đay nghiến rằng sao ông không cố mà học dáng đi thanh lịch tao nhã
của bà, mà cứ “kéo lê chân thằng mọi”.
Một cựu chủ trọ của vợ chồng Lincoln kể lại, có lần vị tổng
thống tương lai lỡ lời nói một câu trái tai vợ trong bữa ăn sáng. Thế
là bà vợ “lên cơn điên” cầm tách cà phê nóng ném ngay vào mặt chồng
trước mặt nhiều khách trọ khác. Abraham ngồi chết sững, không nói nổi
lời nào trong khi bà chủ trọ lấy khăn ướt gột quần áo cho ông.
Dù sống ở đâu thì những người hàng xóm của họ cũng luôn
phải điếc tai vì giọng la hét the thé, bù lu bù loa của Mary những khi
chửi chồng. Và trước những câu lăng nhục đó, Lincoln chỉ im lặng bỏ đi.
Và vì quá sợ “tổ ấm” của mình nên trong thời gian hành nghề luật sư,
ông thường kiếm cớ “đi công tác” để khỏi về nhà.
Ngay cả khi đã là một chính khách rồi tổng thống, Lincoln
vẫn không thoát cảnh nhục vì vợ. Bà vẫn ăn nói và cư xử thô bạo với ông
bất chấp lễ tiết. Bà còn gây rắc rối cho chồng bằng cách nhận của đút,
và công khai giễu cợt sự vụng về, quê mùa của chồng ngay cả trong các
buổi tiếp tân trọng thể.
Vẻ ngoài khắc khổ của Lincoln luôn là đề tài cho vợ ông giễu cợt, lăng mạ. |
Lincoln và nghi án đồng tính luyến ái
Đau đầu vì chuyện chính trị, khi về nhà, Abraham Lincoln
lại gặp phải một “hậu phương” thậm chí còn nhiều tiếng súng hơn. Ấy vậy
mà vị tổng thống vẫn nhẫn nhục vác cây thánh giá hôn nhân này suốt đời
mà không hề có ý định ly dị. Một số học giả cho rằng, cách hành xử điên
loạn của bà Mary và sự nhẫn nhịn của Abraham có thể có nguyên nhân từ
việc ông là người đồng tính.
Trong cuốn sách mới “Thế giới thầm kín của Abraham
Lincoln”, nhà tâm lý, tình dục học C.A.Trip chứng minh giả thuyết của
ông rằng vị tổng thống thứ 16 của nước Mỹ là người đồng tính. Abrahma
dậy thì sớm từ khi 9 tuổi nhưng lại có rất ít quan hệ với phái nữ. Mẹ kế
của ông, người rất hiểu Abraham, từng nói: “Theo tôi biết, nó không mê
con gái lắm!”.
Học giả Trip cũng khẳng định Lincoln có quan hệ tình cảm
với đội trưởng đội cận vệ của ông là David V.Derickson, người thường
xuyên ngủ chung giường với tổng thống mỗi khi bà Mary đi vắng. Điều này
rất nhiều người biết và đã ghi vào nhật ký hoặc kể lại. Ngoài ra, từ
thuở mới lớn, Abraham cũng có quan hệ đặc biệt với anh bạn thân Joshua
Speed. Một bức thư Lincoln gửi bạn có dòng kết âu yếm “mãi của anh” được
coi là bằng chứng cho thấy giữa hai người không chỉ có tình bạn. Trip
cũng nêu một số người đàn ông khác từng chung giường với Lincoln.
Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là giả thuyết, vì người ta cũng
biết rằng trước khi lấy bà Mary Todd, Abraham Lincol từng có vài mối
tình với phụ nữ. Cô gái đầu tiên mà ông đem lòng yêu sâu nặng không may
lại hồng nhan bạc mệnh. Cái chết vì bệnh thương hàn của cô làm chàng
thanh niên Abraham đau khổ và tuyệt vọng đến nỗi muốn chết theo. Một
thời gian sau đó, ông phải lòng một cô gái khác nhưng bị cô này chê là
quê mùa và cự tuyệt.
Dù có đồng tính hay không, có một sự thật là Abraham là một trong những ông chồng bất hạnh nhất thế giới.
———————————————————————————————————————————————————————
You Tube cuối tuần – Hợp ca Asia – Liên khúc Bốn mùa
28/05/2011
——————————————————————————————————————————————————————–
Đọc truyện cuối tuần : CÂU CHUYỆN CỦA MỘT SAMURAI
28/05/2011
Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá.
Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có
đồng nào để trả ngài.” Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người
đánh cá ngay lập tức. Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã
học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận.”
Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. “Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Đôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi.”
Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai:
“Đừng hành động khi đang giận dữ.” Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông.
Ông gào lên: “Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!”
Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”
Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. “Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa”, người đánh cá phấn khởi nói.
“Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi.” Vị samurai trả lời, “Ngươi đã trả nợ rồi.”
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. “Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Đôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi.”
Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai:
“Đừng hành động khi đang giận dữ.” Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông.
Ông gào lên: “Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!”
Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”
Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. “Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa”, người đánh cá phấn khởi nói.
“Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi.” Vị samurai trả lời, “Ngươi đã trả nợ rồi.”
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
CẬP NHẬT TIN 27-5-2011
28/05/2011
Tàu hải giám của Trung Quốc trên Biển Đông (DR)
Theo báo chí trong nước, ông Đỗ Văn Hậu, Phó Tổng giám đốc
PetroVietnam, tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam, hôm nay vừa cho biết
là sáng sớm hôm qua, một tàu khảo sát địa chất, tàu Bình Minh 02 đang
hoạt động ở thềm lục điạ miền Trung Việt Nam, thì ba chiếc tàu hải giám
của Trung Quốc chạy vào khu vực đang khảo sát và cắt đứt dây cáp thăm dò
của tàu Bình Minh.
Sau khi phá họai các thiết bị thăm dò, ba chiếc tàu của Trung
Quốc sau đó tiếp tục uy hiếp tàu Bình Minh, cản trở hoạt động của tàu
này cho đến 9 giờ sáng, giừo địa phương. Họ còn cho rằng tàu Việt Nam
xâm phạm lãnh hải của Trung Quốc, điều mà tàu Bình Minh bác bỏ hoàn
toàn.
Theo thông tấn xã Việt Nam, vụ nói trên xảy ra tại khu vực lô 148 ngoài khơi bờ biển Nha Trang, cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên) khoảng 120 hải lý, tức là nằm hoàn toàn trong vùng lãnh hải thuộc chủ quyền Việt Nam.
Ông Đỗ Văn Hậu cho biết ông đã báo cáo vụ này và đề nghị các cơ quan có thẩm quyền của Việt Nam phản đối mạnh mẽ Trung Quốc, yêu cầu phía Trung Quốc ngưng cản trở hoạt động của PetroVietnam và hỗ trợ cho công ty này trong việc thăm dò và khai thác dầu khí trên Biển Đông. Hiện giờ, Bộ Ngoại giao Việt Nam chưa có phản ứng , phía Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng chưa lên tiếng.
=================================================================================
Tính ra, sản phẩm Trung Quốc về VN ngày càng nhiều, gấp 4 lần so với cùng kỳ năm 2010.
Không chỉ có hàng hóa, người Trung Quốc đến Việt Nam, đặc biệt là thành phố Ðà Nẵng đông gấp 5 lần so với cùng giai đoạn. Thống kê của một công ty du lịch Trung Quốc nói rằng mỗi tháng Ðà Nẵng đón thêm khoảng 1,000 du khách đến từ các thành phố phía Nam Trung Quốc như Quảng Châu, Côn Minh, Thành Ðô, Hong Kong, Thượng Hải và Thâm Quyến…
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Theo thông tấn xã Việt Nam, vụ nói trên xảy ra tại khu vực lô 148 ngoài khơi bờ biển Nha Trang, cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên) khoảng 120 hải lý, tức là nằm hoàn toàn trong vùng lãnh hải thuộc chủ quyền Việt Nam.
Ông Đỗ Văn Hậu cho biết ông đã báo cáo vụ này và đề nghị các cơ quan có thẩm quyền của Việt Nam phản đối mạnh mẽ Trung Quốc, yêu cầu phía Trung Quốc ngưng cản trở hoạt động của PetroVietnam và hỗ trợ cho công ty này trong việc thăm dò và khai thác dầu khí trên Biển Đông. Hiện giờ, Bộ Ngoại giao Việt Nam chưa có phản ứng , phía Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng chưa lên tiếng.
=================================================================================
Quân đội Trung Quốc thành lập đơn vị tinh nhuệ đối phó với chiến tranh tin học
Trung Quốc lập đơn vị tinh nhuệ đối phó với chiến tranh tin học (DR)
Tờ Hoàn cầu Thời báo, ngày hôm nay, 27/05/2011, cho biết là
quân đội Trung Quốc đã có một đơn vị tinh nhuệ, chịu trách nhiệm đối phó
với chiến tranh tin học. Trung Quốc tương đối yếu kém trong lĩnh vực an
toàn tin học và đã thường xuyên là mục tiêu của các cuộc tấn công.
Theo phát ngôn viên bộ Quốc phòng Trung Quốc, được tờ báo
trích dẫn, thì các vụ tấn công tin học trở thành một vấn đề quốc tế, ảnh
hưởng đến các lĩnh vực dân sự cũng như quân sự. Chính quyền Bắc Kinh đã
chi ra hàng triệu euro để thành lập đơn vị tinh nhuệ này với nhóm nòng
cốt có khoảng 30 thành viên, đặt dưới sự chỉ huy của quân khu Quảng
Đông, phía nam Trung Quốc.
Từ lâu này, Hoa Kỳ, Úc, Đức và một số nước phương Tây tố cáo Trung Quốc tiến hành các vụ tấn công tin học nhắm vào các hệ thống tin học của chính phủ và doanh nghiệp nhiều nước trên thế giới.
Tuy nhiên, theo Hoàn cầu Thời báo, thì khả năng của Trung Quốc trong lĩnh vực thường được phóng đại. Mặc dù không có các bằng chứng cụ thể, các phương tiện truyền thông nước ngoài thường xuyên tố cáo Trung Quốc tiến hành các vụ tin tặc nhắm vào Hoa Kỳ và châu Âu.
===============================================================================
Từ lâu này, Hoa Kỳ, Úc, Đức và một số nước phương Tây tố cáo Trung Quốc tiến hành các vụ tấn công tin học nhắm vào các hệ thống tin học của chính phủ và doanh nghiệp nhiều nước trên thế giới.
Tuy nhiên, theo Hoàn cầu Thời báo, thì khả năng của Trung Quốc trong lĩnh vực thường được phóng đại. Mặc dù không có các bằng chứng cụ thể, các phương tiện truyền thông nước ngoài thường xuyên tố cáo Trung Quốc tiến hành các vụ tin tặc nhắm vào Hoa Kỳ và châu Âu.
===============================================================================
Hàng Trung Quốc vào Việt Nam tăng 4 lần
VIỆT NAM (TN) – Bốn tháng đầu năm 2011, kim ngạch nhập cảng
của Việt Nam lên tới 32.13 tỉ Mỹ Kim, nhập siêu gần 5 tỉ đô la Mỹ. Trong
số này, hàng hóa nhập cảng từ Trung Quốc chiếm xấp xỉ 20%, dẫn đầu danh
sách của một số thị trường mới nổi như Nam Hàn, Ðài Loan, Thái Lan,
Singapore.Du khách Trung Quốc đến Ðà Nẵng được đón tiếp nồng hậu. (Hình: báo Thanh Niên) |
Các công ty sản xuất Việt Nam đang sốt vó vì hàng hóa nhập
cảng từ Trung Quốc ngày càng nhiều, từ những sản phẩm đa dụng lâu nay
như quần áo, vải vóc, phân bón… Từ đầu năm đến nay, một số sản phẩm khác
của Trung Quốc lần đầu tiên tràn vào Việt Nam như xe hơi nguyên chiếc,
xe gắn máy, sắt thép…
Theo báo Thanh Niên, đà nhập cảng mới này chắc chắn sẽ tiêu
diệt các công ty sản xuất nội địa vì quá nhiều sản phẩm Trung Quốc tràn
ngập thị trường nội địa mặc dù Việt Nam sản xuất được, như rau quả, thủy
hải sản, dầu thực vật, thức ăn gia súc, cao su…Tính ra, sản phẩm Trung Quốc về VN ngày càng nhiều, gấp 4 lần so với cùng kỳ năm 2010.
Không chỉ có hàng hóa, người Trung Quốc đến Việt Nam, đặc biệt là thành phố Ðà Nẵng đông gấp 5 lần so với cùng giai đoạn. Thống kê của một công ty du lịch Trung Quốc nói rằng mỗi tháng Ðà Nẵng đón thêm khoảng 1,000 du khách đến từ các thành phố phía Nam Trung Quốc như Quảng Châu, Côn Minh, Thành Ðô, Hong Kong, Thượng Hải và Thâm Quyến…
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Xin đừng bịp bợm thế hệ trẻ chúng tôi nữa!
28/05/2011
Độc giả Dân Luận
Tôi là: Một công dân Việt Nam, 30 tuổi, Đảng viên, Sỹ quan quân đội, Bí thư Đoàn và là một Nhà giáo.
Thế hệ trẻ chúng tôi mặc dù được tuyên truyền, giáo dục, thậm chí là nhồi sọ rằng mình đang được sống ở một xứ sở thiên đường, một nơi mà nền dân chủ được phát huy cao độ cũng như vô vàn những điều tốt đẹp khác nhưng những gì chúng tôi nhìn thấy đang chứng minh điều ngược lại. Như vậy, chúng tôi đang bị bịp bợm một cách trắng trợn bởi những kẻ dốt nát về trí tuệ nhưng ma giáo về chính trị. Tôi viết thư này mong muốn Dân luận đăng tải để những kẻ đó, nếu có đọc (và chắc chắn sẽ đọc, rất kỹ là đằng khác) biết rằng chúng tôi không phải là những con lừa để các vị dắt mũi đi theo con đường nào cũng được. Chúng tôi là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, có học, có bản lĩnh… và chúng tôi mong muốn được đối xử xứng đáng hơn, chí ít là không bị bịp bợm. Và cũng chỉ bằng cách đó, các vị mới có cơ may kêu gọi được thanh niên chúng tôi trở thành một lực lượng hùng hậu, là “cánh tay đắc lực” theo đúng nghĩa của nó, góp sức được nhiều hơn cho Tổ quốc, cho Nhân dân (tôi không muốn nói “cho Đảng” ở đây mặc dù là một Đảng viên, vì chỉ khi nào Đảng thật sự xứng đáng, tôi mới cống hiến hết mình cho Đảng).
Sau đây, tôi muốn trình bày những gì mà các vị đã, đang, và sẽ còn (âm mưu) tiếp tục bịp bợm chúng tôi:
- Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi được giáo dục về chủ nghĩa Mác – Lênin, về phương hướng phấn đấu vươn lên trở thành Đoàn viên rồi Đảng viên Cộng sản, tin theo lý tưởng “Suốt đời phấn đấu – hi sinh vì chủ nghĩa Cộng sản”. Tôi nghĩ rằng đây là sự bịp bợm lớn nhất mà các vị dành cho thế hệ chúng tôi. Kể cả bây giờ, chứng kiến rất nhiều lễ kết nạp Đảng viên mới, tôi vẫn thấy các anh, các chị, các bạn đọc những đơn xin vào Đảng giống nhau, đều thề thốt trung thành với cái mà mình không biết là gì. Vậy tại sao các vị vẫn tiếp tục duy trì tình trạng này? Nếu không chỉ cho chúng tôi biết CNXH hay CNCS là cái gì thì mong các vị hãy đừng bắt chúng tôi đi theo những chủ thuyết đó, hãy thay thế bằng những mục tiêu, lý tưởng gần gũi mà nhân văn hơn, như các nước tiên tiến – bạn bè của chúng ta – đang thực hiện theo chẳng hạn. Hay gần nhất với chúng ta là những luận điểm trong tư tưởng và đạo đức Bác Hồ cho đến nay vẫn còn nguyên giá trị.
Lại nói về tư tưởng và đạo đức Bác Hồ, Trung ương Đảng mà trực tiếp là Ban Tuyên giáo Trung ương phát động một cuộc vận động học tập và làm theo vô cùng rầm rộ. Đây lại là một sự bịp bợm rất lớn. Sở dĩ tôi nói thẳng đây là một cuộc vận động bịp bợm vì nó hết sức hao tiền tốn của mà không mang lại hiệu quả gì, hoàn toàn mang tính hình thức. Nhiều người trong số các tấm gương được tôn vinh trong giai đoạn thứ nhất của cuộc vận động (gọi là giai đoạn học tập) là những “tấm gương” mờ, thậm chí là những con người vô đạo đức. Chỉ riêng giai đoạn này đã ngốn không biết bao nhiêu tiền của, giấy mực, thời gian cho hội nghị, hội thảo, tuyên truyền, giáo dục, sơ tổng kết, viết bài thu hoạch,… mà nếu các vị có dịp chứng kiến có những đơn vị sau đợt sơ tổng kết đã bán giấy vụn các bài thu hoạch đóng hàng thùng lớn thì các vị mới hiểu, mình đã xúc phạm Bác Hồ kính yêu đến mức như thế nào.
Các vị có thấy tình cảnh này không? Tôi biết chắc là có, nhưng các vị vẫn để như thế dù về hình thức đang tiến hành những biện pháp cải cách tào lao, lòng vòng, tiếp tục tiêu tiền của Nhân dân cho những dự án giáo dục vô bổ. Và tôi có cảm giác, các vị đang cố gắng khuấy cho vũng nước giáo dục ngày càng đục lên để các vị, bạn bè và người thân các vị dễ dàng trục lợi. Còn con cháu các vị, không có gì phải lo cả vì chúng đã được cha mẹ, ông bà cho đi “tỵ nạn” cả rồi.
Có đau lòng không khi những kẻ vô học đi tuyển sinh những người có học (không tin, các vị cứ đến các trung tâm tuyển sinh mà hỏi, có kẻ nào làm công tác tuyển sinh mà không nhà lầu xe hơi, sống xa hoa trên sự đóng góp của thí sinh và gia đình họ trong khi không có trình độ tối thiểu để hiểu được chuyên ngành mình tuyển sinh đào tạo về cái gì, để rồi sau tuyển sinh, họ thực hiện phương châm “đem con bỏ chợ”, “sống chết mặc bay”). Có đau lòng không khi sinh viên tốt nghiệp ra trường, đa phần thất nghiệp hoặc không làm đúng chuyên môn. Có đau lòng không khi đi tuyển dụng, các doanh nghiệp thờ ơ với những người có bằng cấp cao vì theo họ không thể trả lương cao cho những kẻ chỉ có bằng cấp. Có đau lòng không khi có những thầy cô giáo hết lòng vì học trò thì bị bạc đãi, tích cực đấu tranh với tiêu cực thì bị vùi dập để phải từ bỏ niềm vinh quang được đứng trên bục giảng. Tôi gọi đây là một nền giáo dục bịp bợm chắc vẫn đang còn nhẹ vì nhiều người đã gọi đây là nền giáo dục vô nhân đạo.
Cũng chính nhờ những chính sách điều hành của các vị mà chúng tôi đang được sống trong một đất nước có nền Khoa học – Công nghệ ở hàng dưới đáy của nhân loại mặc dù trí tuệ con người Việt Nam chắc chắn không phải là kém. Tôi từng xấu hổ vô cùng khi phải nói với học trò của mình rằng nền Khoa học kỹ thuật của nước nhà không chế tạo được sản phẩm nào ra hồn, rằng chúng ta đang đi sau chính những nước trong khu vực tới hàng chục năm, còn đi sau những nước phát triển không biết bao nhiêu năm nữa. Bằng chính sách giáo dục như trên đã nói, tôi không hiểu rồi đến bao giờ chúng ta mới có được một nền khoa học – công nghệ và kỹ thuật đủ sức cạnh tranh với họ. Vậy những điều các vị rêu rao về “đi tắt đón đầu”, “đi thẳng vào hiện đại”,… không là bịp bợm thì là gì?
Bịp bợm trước hết là bịp bợm về kẻ thù. Trong những năm gần đây, chúng tôi công nhận là với xu hướng hội nhập, chúng ta đang ngày càng thêm bạn bớt thù. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đã hết kẻ thù. Việc xác định bạn – thù là một vấn đề hết sức trọng đại, mang tính sống còn để từ đó, xây dựng được chiến lược quốc phòng – an ninh đúng đắn, xác định được mục tiêu của công tác huấn luyện bộ đội cho phù hợp với đặc trưng của đối tượng tác chiến. Thế nhưng, hiện nay các vị đang tính bịp bợm chúng tôi rằng “anh bạn” láng giềng phương Bắc – một “anh bạn” được tô vẽ với những “4 tốt” và “16 chữ vàng” – là một anh bạn đúng nghĩa “môi hở răng lạnh”. Nhưng với những gì mà Trung Quốc đang làm mà tôi có thể liệt kê ra đây:
+ Luôn âm mưu xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam,
+ Bắt bớ, giam cầm, tra tấn, đòi tiền chuộc (không khác gì cướp biển) đối với ngư dân của ta trên lãnh hải của ta,
+ Luôn âm mưu phá hoại nền kinh tế của ta,
+ Âm mưu đồng hóa văn hóa và làm thui chột giống nòi của ta,
+ Âm mưu bòn rút cạn kiệt tài nguyên của ta,
+ Can thiệp trắng trợn vào công việc nội bộ của Đảng và Nhà nước ta
thì chúng tôi có đủ cơ sở để khẳng định, chính Trung Quốc chứ không phải ai khác đang là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất đối với nền quốc phòng – an ninh của ta. Vì vậy, các vị đừng cố tình bịp bợm những người lính chúng tôi về vấn đề này nữa.
Bịp bợm tiếp theo là bịp bợm về chính sách đãi ngộ đối với quân nhân. Các vị cho xây dựng trụ sở làm việc hoành tráng (đương nhiên bằng tiền của Nhân dân), phong quân hàm sỹ quan cao cấp búa xua, vô nguyên tắc (chính sách thay đổi xoành xoạch hàng năm) nhằm ru vỗ chúng tôi. Nhưng thực tế thì trụ sở làm việc hoành tráng nhưng lãng phí, vô dụng, không góp phần nâng cao chất lượng công tác mọi mặt trong quân đội. Việc phong quân hàm cho tướng tá không làm cho đời sống của đại đa số sỹ quan, quân nhân chuyên nghiệp, hạ sỹ quan chiến sỹ khá hơn mà chủ yếu tạo ra kẽ hở cho việc tham nhũng, chạy chức chạy quyền tràn lan ngay trong một môi trường được xem là kỷ luật nghiêm minh. Đời sống của cán bộ chiến sỹ khó khăn cộng với công tác tuyển dụng, công tác cán bộ – quân lực, công tác đào tạo nhiều bất cập dẫn đến ngày càng có nhiều cán bộ chiến sỹ tha hóa, biến chất, tham gia các tệ nạn xã hội thậm chí trở thành tội phạm nghiêm trọng mà báo chí gần đây đã đưa tin. Đại đa số chiến sỹ sau khi hết nghĩa vụ quân sự trở thành thất nghiệp, lông bông, thậm chí trở thành xã hội đen, tiếp tục rơi vào vòng luẩn quẩn của quá trình bần cùng hóa, biến thành những tên Chí Phèo phá hại làng xóm. Các vị còn muốn bịp bợm chúng tôi đến bao giờ nữa?
Cuối cùng, việc bịp bợm không chỉ dừng lại ở đó. Thời gian gần đây, các vị đang thực hiện một âm mưu mà tôi cho là độc ác và bạo tàn. Đó là các vị đang muốn biến những người lính của Quân đội Nhân dân anh hùng trở thành những công cụ bạo lực, quay mũi súng chống lại chính đồng bào thân yêu của mình, nhằm phục vụ những mưu đồ ăn cướp của các vị. Tôi xin nói để các vị rõ, chúng tôi từ Nhân dân mà ra, vì Nhân dân mà chiến đấu. Lý tưởng cao đẹp nhất của chúng tôi là phụng sự Tổ quốc, hiếu thảo với Nhân dân. Lời thề cao nhất mà cán bộ chiến sỹ chúng tôi tâm niệm, cao hơn nhiều so với 10 lời thề chúng tôi vẫn đọc khi chào cờ, đó là: tự bản thân mình, chúng tôi sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai. Nhưng nếu có kẻ nào, thế lực nào âm mưu xâm hại đến Tổ quốc của chúng tôi, xâm hại đến Nhân dân chúng tôi thì chúng tôi sẵn sàng bắn thẳng vào đầu chúng mà không bao giờ phải ân hận vì điều đó. Vậy các vị có còn muốn bịp bợm chúng tôi nữa hay thôi? Nếu các vị vẫn còn âm mưu những điều đen tối chống lại Tổ quốc, chống lại Nhân dân, chúng tôi sẽ không ngần ngại quay mũi súng về chính các vị. Nhân dân và Lịch sử sẽ luôn đứng bên chúng tôi.
Với tất cả những gì đã nói ở trên, một lần nữa, tôi mong các vị hãy đừng cố gắng bịp bợm chúng tôi thêm nữa. Chúng tôi đã quá rõ bộ mặt thật của các vị rồi và chúng tôi không muốn mình được dắt đi bởi những kẻ vừa MÙ, vừa ĐIẾC mà nhất là lại VÔ LƯƠNG TÂM. Đừng coi thường thế hệ trẻ chúng tôi!
(Một bạn đọc xin được giấu tên vì nhiều lý do tế nhị).
@ Danluan
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Thế hệ trẻ chúng tôi mặc dù được tuyên truyền, giáo dục, thậm chí là nhồi sọ rằng mình đang được sống ở một xứ sở thiên đường, một nơi mà nền dân chủ được phát huy cao độ cũng như vô vàn những điều tốt đẹp khác nhưng những gì chúng tôi nhìn thấy đang chứng minh điều ngược lại. Như vậy, chúng tôi đang bị bịp bợm một cách trắng trợn bởi những kẻ dốt nát về trí tuệ nhưng ma giáo về chính trị. Tôi viết thư này mong muốn Dân luận đăng tải để những kẻ đó, nếu có đọc (và chắc chắn sẽ đọc, rất kỹ là đằng khác) biết rằng chúng tôi không phải là những con lừa để các vị dắt mũi đi theo con đường nào cũng được. Chúng tôi là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, có học, có bản lĩnh… và chúng tôi mong muốn được đối xử xứng đáng hơn, chí ít là không bị bịp bợm. Và cũng chỉ bằng cách đó, các vị mới có cơ may kêu gọi được thanh niên chúng tôi trở thành một lực lượng hùng hậu, là “cánh tay đắc lực” theo đúng nghĩa của nó, góp sức được nhiều hơn cho Tổ quốc, cho Nhân dân (tôi không muốn nói “cho Đảng” ở đây mặc dù là một Đảng viên, vì chỉ khi nào Đảng thật sự xứng đáng, tôi mới cống hiến hết mình cho Đảng).
Sau đây, tôi muốn trình bày những gì mà các vị đã, đang, và sẽ còn (âm mưu) tiếp tục bịp bợm chúng tôi:
1. Về chính trị, tư tưởng:
- Các phương tiện thông tin đại chúng suốt ngày ra rả rằng Việt Nam là một quốc gia có nền dân chủ đầy đủ, có một Nhà nước pháp quyền đúng nghĩa. Chúng tôi hiểu rằng một nền dân chủ đầy đủ phải đảm bảo những quyền tự do cơ bản cho con người: quyền tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do tụ họp, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng – tôn giáo, tự do về cư trú, di dân,… Nhưng thực tế thì ngược lại, tôi chẳng thấy một quyền nào được đảm bảo đầy đủ, thậm chí có những quyền bị chà đạp nghiêm trọng. Có lẽ không cần nêu những ví dụ ra đây để minh chứng cho điều đó vì các vị là những người biết nhiều hơn cả. Còn Nhà nước pháp quyền đúng nghĩa phải có Tam quyền phân lập, nhưng ở Việt Nam tồn tại một thực trạng là Đảng đứng trên cả 3 cơ quan Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp – vô hình trung trở thành một thế lực siêu nhà nước. Chính vì thế mà có những việc đáng ra không phải của mình thì Đảng lại tự nhận, còn những việc thuộc chức năng của mình thì làm không đến nơi đến chốn. Điều này dẫn đến sự chồng chéo, kém hiệu quả trong quản lý và điều hành, gây hậu quả nặng nề và hết sức tai hại cho sự phát triển của đất nước. Chúng tôi cay đắng nhận ra rằng Tổ quốc mình đang đi thụt lùi so với bạn bè quốc tế mà nguyên nhân cơ bản không phải do Nhân dân tôi ngu dốt (ngược lại IQ rất cao!?). Các vị giải thích thế nào cho thực trạng này?- Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi được giáo dục về chủ nghĩa Mác – Lênin, về phương hướng phấn đấu vươn lên trở thành Đoàn viên rồi Đảng viên Cộng sản, tin theo lý tưởng “Suốt đời phấn đấu – hi sinh vì chủ nghĩa Cộng sản”. Tôi nghĩ rằng đây là sự bịp bợm lớn nhất mà các vị dành cho thế hệ chúng tôi. Kể cả bây giờ, chứng kiến rất nhiều lễ kết nạp Đảng viên mới, tôi vẫn thấy các anh, các chị, các bạn đọc những đơn xin vào Đảng giống nhau, đều thề thốt trung thành với cái mà mình không biết là gì. Vậy tại sao các vị vẫn tiếp tục duy trì tình trạng này? Nếu không chỉ cho chúng tôi biết CNXH hay CNCS là cái gì thì mong các vị hãy đừng bắt chúng tôi đi theo những chủ thuyết đó, hãy thay thế bằng những mục tiêu, lý tưởng gần gũi mà nhân văn hơn, như các nước tiên tiến – bạn bè của chúng ta – đang thực hiện theo chẳng hạn. Hay gần nhất với chúng ta là những luận điểm trong tư tưởng và đạo đức Bác Hồ cho đến nay vẫn còn nguyên giá trị.
Lại nói về tư tưởng và đạo đức Bác Hồ, Trung ương Đảng mà trực tiếp là Ban Tuyên giáo Trung ương phát động một cuộc vận động học tập và làm theo vô cùng rầm rộ. Đây lại là một sự bịp bợm rất lớn. Sở dĩ tôi nói thẳng đây là một cuộc vận động bịp bợm vì nó hết sức hao tiền tốn của mà không mang lại hiệu quả gì, hoàn toàn mang tính hình thức. Nhiều người trong số các tấm gương được tôn vinh trong giai đoạn thứ nhất của cuộc vận động (gọi là giai đoạn học tập) là những “tấm gương” mờ, thậm chí là những con người vô đạo đức. Chỉ riêng giai đoạn này đã ngốn không biết bao nhiêu tiền của, giấy mực, thời gian cho hội nghị, hội thảo, tuyên truyền, giáo dục, sơ tổng kết, viết bài thu hoạch,… mà nếu các vị có dịp chứng kiến có những đơn vị sau đợt sơ tổng kết đã bán giấy vụn các bài thu hoạch đóng hàng thùng lớn thì các vị mới hiểu, mình đã xúc phạm Bác Hồ kính yêu đến mức như thế nào.
2. Về giáo dục, đào tạo:
Có thể nói thẳng về tình trạng giáo dục nước nhà trong hơn 20 năm trở lại đây, xuất phát từ chính trải nghiệm của bản thân, là một nền giáo dục bịp bợm. Điều này thể hiện ở sự nhộm nhoạm, hỗn loạn, vô tổ chức vô kỷ luật, thầy không ra thầy, trò càng không ra trò, bất chấp cả những nguyên tắc cơ bản nhất của một nền giáo dục lành mạnh. Và kết quả: sản phẩm của nền giáo dục XHCN của nước nhà đa phần là những người bất tài (đến giờ phút này, đau đớn thay tôi nhận ra mình cũng là kẻ nằm trong số đó), vô dụng, cơ hội, lưu manh,… số khá hơn thì tìm mọi cách để được “tỵ nạn giáo dục” ở những nước phát triển.Các vị có thấy tình cảnh này không? Tôi biết chắc là có, nhưng các vị vẫn để như thế dù về hình thức đang tiến hành những biện pháp cải cách tào lao, lòng vòng, tiếp tục tiêu tiền của Nhân dân cho những dự án giáo dục vô bổ. Và tôi có cảm giác, các vị đang cố gắng khuấy cho vũng nước giáo dục ngày càng đục lên để các vị, bạn bè và người thân các vị dễ dàng trục lợi. Còn con cháu các vị, không có gì phải lo cả vì chúng đã được cha mẹ, ông bà cho đi “tỵ nạn” cả rồi.
Có đau lòng không khi những kẻ vô học đi tuyển sinh những người có học (không tin, các vị cứ đến các trung tâm tuyển sinh mà hỏi, có kẻ nào làm công tác tuyển sinh mà không nhà lầu xe hơi, sống xa hoa trên sự đóng góp của thí sinh và gia đình họ trong khi không có trình độ tối thiểu để hiểu được chuyên ngành mình tuyển sinh đào tạo về cái gì, để rồi sau tuyển sinh, họ thực hiện phương châm “đem con bỏ chợ”, “sống chết mặc bay”). Có đau lòng không khi sinh viên tốt nghiệp ra trường, đa phần thất nghiệp hoặc không làm đúng chuyên môn. Có đau lòng không khi đi tuyển dụng, các doanh nghiệp thờ ơ với những người có bằng cấp cao vì theo họ không thể trả lương cao cho những kẻ chỉ có bằng cấp. Có đau lòng không khi có những thầy cô giáo hết lòng vì học trò thì bị bạc đãi, tích cực đấu tranh với tiêu cực thì bị vùi dập để phải từ bỏ niềm vinh quang được đứng trên bục giảng. Tôi gọi đây là một nền giáo dục bịp bợm chắc vẫn đang còn nhẹ vì nhiều người đã gọi đây là nền giáo dục vô nhân đạo.
3. Về kinh tế – xã hội và khoa học công nghệ:
Không được học nhiều về kinh tế nhưng tôi biết thực trạng kinh tế nước nhà không giống như những gì hay được xem, được nghe trên các phương tiện thông tin đại chúng chính thống. Các số liệu đẹp đẽ được đưa ra không đủ để khỏa lấp nỗi lo lắng ngày càng tăng của Nhân dân khi lạm phát vào bão giá như con bạch tuộc giơ những chiếc vòi gớm ghiếc vào tận bữa cơm của những gia đình nghèo. Tôi có cảm tưởng sự điều hành của các cơ quan Nhà nước không hề có vai trò gì ở đây, nếu có cũng chỉ là ngụy biện, bịp bợm cho tình trạng ngày càng tồi tệ của nền kinh tế. Các vị đừng lấy bối cảnh của vài chục năm trước ra so sánh với bây giờ để kết luận chúng tôi sướng hơn thế hệ cha anh bởi ai trong chúng tôi cũng hiểu, mức sống cao hơn không có nghĩa là chúng ta sống tốt hơn. Mà ngược lại, với cách điều hành nền kinh tế “tài ba” như hiện nay, các vị đang làm cho đất nước này từ chỗ “rừng vàng biển bạc” trở nên cạn kiệt tài nguyên (tức là không còn gì cho con cháu), ô nhiễm môi trường trầm trọng, phân hóa giàu nghèo ngày càng rõ nét, xã hội hỗn loạn với đủ các loại tội phạm, thiên tai dịch bệnh hoành hành, tai nạn giao thông trở thành vấn đề thường nhật, y tế và các dịch vụ công thì trì trệ, đạo đức xã hội xuống cấp nghiêm trọng, tình cảm tốt đẹp giữa người với người đang dần bị thay thế bằng mối quan hệ dựa trên đồng tiền, không ít người dân và gia đình của họ bị bần cùng hóa do chính sách đất đai và hướng nghiệp, biến thành những tên Chí Phèo thời hiện đại… Có người đã nói không ngoa rằng sống ở Việt Nam không khác gì đem số mệnh của mình ra để đánh bạc. Vậy những gì các vị đang tuyên truyền tích cực nào là “kinh tế phát triển nhanh và bền vững”, “xã hội dân chủ, công bằng, văn minh” hay “tình hình trong nước ổn định, yên bình”,… không phải là sự bịp bợm thì là gì?Cũng chính nhờ những chính sách điều hành của các vị mà chúng tôi đang được sống trong một đất nước có nền Khoa học – Công nghệ ở hàng dưới đáy của nhân loại mặc dù trí tuệ con người Việt Nam chắc chắn không phải là kém. Tôi từng xấu hổ vô cùng khi phải nói với học trò của mình rằng nền Khoa học kỹ thuật của nước nhà không chế tạo được sản phẩm nào ra hồn, rằng chúng ta đang đi sau chính những nước trong khu vực tới hàng chục năm, còn đi sau những nước phát triển không biết bao nhiêu năm nữa. Bằng chính sách giáo dục như trên đã nói, tôi không hiểu rồi đến bao giờ chúng ta mới có được một nền khoa học – công nghệ và kỹ thuật đủ sức cạnh tranh với họ. Vậy những điều các vị rêu rao về “đi tắt đón đầu”, “đi thẳng vào hiện đại”,… không là bịp bợm thì là gì?
4. Về quốc phòng – an ninh
Là sỹ quan quân đội, tôi có đủ cơ sở để kết luận rằng những chủ trương, chính sách của các vị về quốc phòng – an ninh phần lớn là những chủ trương, chính sách mang tính bịp bợm.Bịp bợm trước hết là bịp bợm về kẻ thù. Trong những năm gần đây, chúng tôi công nhận là với xu hướng hội nhập, chúng ta đang ngày càng thêm bạn bớt thù. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đã hết kẻ thù. Việc xác định bạn – thù là một vấn đề hết sức trọng đại, mang tính sống còn để từ đó, xây dựng được chiến lược quốc phòng – an ninh đúng đắn, xác định được mục tiêu của công tác huấn luyện bộ đội cho phù hợp với đặc trưng của đối tượng tác chiến. Thế nhưng, hiện nay các vị đang tính bịp bợm chúng tôi rằng “anh bạn” láng giềng phương Bắc – một “anh bạn” được tô vẽ với những “4 tốt” và “16 chữ vàng” – là một anh bạn đúng nghĩa “môi hở răng lạnh”. Nhưng với những gì mà Trung Quốc đang làm mà tôi có thể liệt kê ra đây:
+ Luôn âm mưu xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam,
+ Bắt bớ, giam cầm, tra tấn, đòi tiền chuộc (không khác gì cướp biển) đối với ngư dân của ta trên lãnh hải của ta,
+ Luôn âm mưu phá hoại nền kinh tế của ta,
+ Âm mưu đồng hóa văn hóa và làm thui chột giống nòi của ta,
+ Âm mưu bòn rút cạn kiệt tài nguyên của ta,
+ Can thiệp trắng trợn vào công việc nội bộ của Đảng và Nhà nước ta
thì chúng tôi có đủ cơ sở để khẳng định, chính Trung Quốc chứ không phải ai khác đang là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất đối với nền quốc phòng – an ninh của ta. Vì vậy, các vị đừng cố tình bịp bợm những người lính chúng tôi về vấn đề này nữa.
Bịp bợm tiếp theo là bịp bợm về chính sách đãi ngộ đối với quân nhân. Các vị cho xây dựng trụ sở làm việc hoành tráng (đương nhiên bằng tiền của Nhân dân), phong quân hàm sỹ quan cao cấp búa xua, vô nguyên tắc (chính sách thay đổi xoành xoạch hàng năm) nhằm ru vỗ chúng tôi. Nhưng thực tế thì trụ sở làm việc hoành tráng nhưng lãng phí, vô dụng, không góp phần nâng cao chất lượng công tác mọi mặt trong quân đội. Việc phong quân hàm cho tướng tá không làm cho đời sống của đại đa số sỹ quan, quân nhân chuyên nghiệp, hạ sỹ quan chiến sỹ khá hơn mà chủ yếu tạo ra kẽ hở cho việc tham nhũng, chạy chức chạy quyền tràn lan ngay trong một môi trường được xem là kỷ luật nghiêm minh. Đời sống của cán bộ chiến sỹ khó khăn cộng với công tác tuyển dụng, công tác cán bộ – quân lực, công tác đào tạo nhiều bất cập dẫn đến ngày càng có nhiều cán bộ chiến sỹ tha hóa, biến chất, tham gia các tệ nạn xã hội thậm chí trở thành tội phạm nghiêm trọng mà báo chí gần đây đã đưa tin. Đại đa số chiến sỹ sau khi hết nghĩa vụ quân sự trở thành thất nghiệp, lông bông, thậm chí trở thành xã hội đen, tiếp tục rơi vào vòng luẩn quẩn của quá trình bần cùng hóa, biến thành những tên Chí Phèo phá hại làng xóm. Các vị còn muốn bịp bợm chúng tôi đến bao giờ nữa?
Cuối cùng, việc bịp bợm không chỉ dừng lại ở đó. Thời gian gần đây, các vị đang thực hiện một âm mưu mà tôi cho là độc ác và bạo tàn. Đó là các vị đang muốn biến những người lính của Quân đội Nhân dân anh hùng trở thành những công cụ bạo lực, quay mũi súng chống lại chính đồng bào thân yêu của mình, nhằm phục vụ những mưu đồ ăn cướp của các vị. Tôi xin nói để các vị rõ, chúng tôi từ Nhân dân mà ra, vì Nhân dân mà chiến đấu. Lý tưởng cao đẹp nhất của chúng tôi là phụng sự Tổ quốc, hiếu thảo với Nhân dân. Lời thề cao nhất mà cán bộ chiến sỹ chúng tôi tâm niệm, cao hơn nhiều so với 10 lời thề chúng tôi vẫn đọc khi chào cờ, đó là: tự bản thân mình, chúng tôi sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai. Nhưng nếu có kẻ nào, thế lực nào âm mưu xâm hại đến Tổ quốc của chúng tôi, xâm hại đến Nhân dân chúng tôi thì chúng tôi sẵn sàng bắn thẳng vào đầu chúng mà không bao giờ phải ân hận vì điều đó. Vậy các vị có còn muốn bịp bợm chúng tôi nữa hay thôi? Nếu các vị vẫn còn âm mưu những điều đen tối chống lại Tổ quốc, chống lại Nhân dân, chúng tôi sẽ không ngần ngại quay mũi súng về chính các vị. Nhân dân và Lịch sử sẽ luôn đứng bên chúng tôi.
Với tất cả những gì đã nói ở trên, một lần nữa, tôi mong các vị hãy đừng cố gắng bịp bợm chúng tôi thêm nữa. Chúng tôi đã quá rõ bộ mặt thật của các vị rồi và chúng tôi không muốn mình được dắt đi bởi những kẻ vừa MÙ, vừa ĐIẾC mà nhất là lại VÔ LƯƠNG TÂM. Đừng coi thường thế hệ trẻ chúng tôi!
(Một bạn đọc xin được giấu tên vì nhiều lý do tế nhị).
@ Danluan
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Tâm sự gửi Đại biểu Quốc Hội Trương Tấn Sang vừa trúng cử
28/05/2011
Thưa ông Trương Tấn Sang,
Đại biểu Quốc hội vừa trúng cử
Chưa cần đọc danh sách những đại biểu Quốc hội mới, tôi cứ mặc nhiên xác quyết ông là “Đại biểu Quốc hội vừa trúng cử” mà không sợ sai, vì tôi biết chắc điều ấy ngay từ trước khi bầu (ở Việt Nam mình có cái lợi ấy). Điều xác quyết này tuy đúng với tất cả các Ủy viên Bộ Chính trị của Đảng ta, song đối với riêng ông, niềm tin ông sẽ trúng cử có một nguyên nhân khác, và đây chính là điều khiến tôi muốn viết bức thư này.
Tất cả những người Việt Nam còn quan tâm đến tình hình nước mình chắc không ai quên lời phát biểu của ông cách đây mấy hôm:
“Trước kia chỉ có một con sâu làm rầu nồi canh. Nay thì nhiều con sâu lắm! Nghe mà thấy xấu hổ”! Không nhẽ cứ để mãi như vậy mai kia, người “ta nói là cả một bầy sâu, tất cả là sâu hết! Thế đâu “có được! Một con sâu đã nguy hiểm rồi! Một bầy sâu là chết cái đất nước này!…”
Một vị lãnh đạo Đảng hiện nay mà dám nói một câu như thế nhất định người dân chúng tôi phải bầu, kể cả những cử tri đã quen nghĩ “Quốc hội là của Đảng” (còn nói “của dân” thì chỉ là nói xã giao), kể cả những cử tri định bụng sẽ “gạch tuốt”.
Nếu chỉ công nhận trong Đảng có “một số những kẻ thoái hóa biến chất, không làm theo lời dạy của Bác Hồ” thì dân nghe đã quen tai. Nhưng gọi hẳn chúng là “SÂU”, mà CẢ MỘT BẦY SÂU, thì rất khác trước (mặc dù còn phải chờ xem rồi đây có vạch mặt chỉ tên được “đồng chí Sâu” nào không).
Điều thứ hai khiến dân chúng ngạc nhiên là câu “Nghe mà thấy XẤU HỔ”! Suốt mấy chục năm được Đảng dẫn dắt “đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” dân chúng chỉ thèm nghe một lời “xấu hổ” từ giới lãnh đạo.
Đi mãi trên đường thắng lợi mà sao hàng đoàn em gái nước Việt phải sang làm nô lệ tình dục, mà nhục nhã là ở… Căm-pu-chia? Hàng đoàn em gái Việt khỏa thân cho mấy thằng “nhăng nhít” nước ngoài kiểm tra mang về làm “vợ thử” cho cả gia đình chúng hoặc chơi chán thì giết quách… Mà đây không phải là những phụ nữ sa đọa gì về tính dục, họ con nhà lành, trong một xã hội tốt đẹp họ phải được hạnh phúc! Tuy ông chưa kể ra, nhưng một khi người lãnh đạo đã dám nói lời xấu hổ, ắt còn nghĩ đến dân, đến những người đang đóng thuế nuôi mình, trong đầu không thể bỏ qua những day dứt như thế phải không thưa ông?
Ông cha ta đã để lại cho giống nòi một “quỹ gen” rất quý nên mới sinh được những người tài như Nghệ sĩ Piano Đặng Thái Sơn, như GS Toán học Ngô Bảo Châu, như Phó thủ tướng Đức người Việt Philipp Rösler… Tiếc rằng khi “nhận vội” những vinh quang ấy về cho mình, ta đã không hề băn khoăn tự hỏi nếu những hạt giống ấy không được nước ngoài vun xới, cứ ở trong nước thì Đặng Thái Sơn liệu có thoát khỏi cái lí lịch “xấu” của người cha Nhân văn Đặng Đình Hưng, Ngô Bảo Châu liệu có được yên thân như Lê Bá Khánh Trình, vì ông Châu sớm muộn gì cũng bị quy là một kẻ “ngộ nhận, tiếp tay cho diễn biến hòa bình”? Khi tiếp nhận những thành tựu ấy, bên cạnh niềm vui, nhà nước phải biết giật mình mà xem lại chính sách của mình đối với những “nguyên khí quốc gia”, có vàng trong nhà mà không biết dùng, người Việt thông minh tài giỏi thế mà sao nền giáo dục bây giờ cứ nát như tương, chẳng có tác phẩm văn học hay điện ảnh nào xứng tầm thời đại?
Trước khi du nhập trào lưu Cộng sản, dẫu còn nằm trong quỹ đạo Thực dân và Phong kiến, cha ông ta vẫn để lại được cho đất nước một “thế hệ vàng”. Nhưng Cách mạng đã tận dụng và bồi đắp thế nào mà gặt hái được một thế hệ “mất gốc hoàn toàn, vong bản tuyệt đối” ? Nếu chưa thấy rõ điều đáng xấu hổ ấy thì ít nhất cũng phải dừng ngay sự bắt bớ, xử tệ với những tiếng nói phản biện trong lĩnh vực bảo vệ đất nước, chống nội xâm tham nhũng, sửa đổi cách cai trị đang mất lòng dân… Chưa nói đến chuyện phân định ai đúng ai sai, ít nhất cũng phải nhận ra cơn “địa chấn xã hội” đang rung chuyển, thấy xã hội đang rất cần “những phút tĩnh tâm” để cùng nhau rà soát lại cung cách điều hành và dẫn dắt xã hội, vai trò của bất cứ Đảng nào cũng không là gì trước sự tồn vong thịnh suy của đất nước. Còn nếu cứ khăng khăng nhắm mắt lao dốc theo khẩu hiệu “Cách mạng không ngừng” của Lênin thì thưa ông Trương Tấn Sang, bốn chữ Xã hội chủ nghĩa thành “xuống hố cả nút” là điều chắc chắn.
Ta thường nêu cao đặc điểm Văn hóa phương Đông, nên xin thưa Văn hóa phương Đông đặc biệt coi trọng điều liêm sỉ, biết điều sỉ nhục. Dân tộc Nhật Bản, sau Đại chiến 2 biết nỗi nhục của kẻ bạo cuồng phát xít bại trận mà “phẫn chí” bảo nhau tu tỉnh rồi vụt lên thành cường quốc kinh tế thứ nhì đáng nể trọng. Trung Quốc có câu “Bang hữu đạo, bần thả tiện yên, sỉ dã. Bang vô đạo, phú thả quí yên, sỉ dã”, nghĩa là khi nước có đạo lý thì kẻ nào chịu nghèo và chịu hèn phải lấy làm sỉ, nhưng khi nước vô đạo thì những kẻ đã giàu lại sang chính là kẻ đáng sỉ nhục vậy (cái bầy Sâu mà ông đề cập nhất định không biết điều sỉ nhục này dù vẫn luôn mồm viện dẫn Văn hóa phương Đông!).
Một hôm trên tivi, trong lời tâm sự với thày giáo cũ của mình, nhà Toán học Ngô Bảo Châu nói một lời chí lý: “Muốn thành người tử tế, hữu ích trước hết phải là người biết xấu hổ”! Tiêu chuẩn phân định thật đơn giản, rành mạch như toán học. Chỉ dạy tự hào mà không dạy xấu hổ thì con người bị lệch, muốn bay lên mà không xác định được mình đang ở đâu. Khi vận động tranh cử, ông chỉ cần khẳng định “tôi là người biết xấu hổ” là dân tin được một nửa rồi.
Một số Bloggers đã có sáng kiến truy tìm xem điều gì là điển hình cho nỗi QUỐC NHỤC? Các anh em ấy đã tìm thấy cội nguồn sức mạnh của một dân tộc là ở sự biết nhục, biết xấu hổ, trong đó có những ý kiến rằng nỗi Quốc nhục thì có nhiều, nhưng phải tìm ra “nỗi nhục Mẹ” sinh ra các “nỗi nhục Con”, hoặc gợi ý “nỗi nhục lớn nhất là không biết nhục”…, nhưng cuộc trưng cầu ý kiến không thấy kết thúc, vì xúm nhau vào tìm “Quốc hoa” thì được, tìm Quốc nhục là phạm húy chăng? Để cho “cả một bầy Sâu” lũng đoạn xã hội, làm nhục đất nước mà những người tử tế, thậm chí có học mà đành khoanh tay thở dài thì đây là Quốc nhục hay là Quốc vinh?
Lại xin trở về với ấn tượng “một bầy Sâu”. Ai cũng biết câu “Con sâu làm rầu nồi canh”, nhưng với tôi câu ấy gợi một lần trải nghiệm khó quên. Một lần vợ tôi bận việc, tôi xung phong nấu cơm. Tôi chuẩn bị giã cua, gọt mướp, nhặt rau đay tinh tươm. Bữa cơm dọn ra, tôi thầm nghĩ thế nào cũng được vợ khen. Chẳng ngờ khi mở vung nồi canh thì thấy một chú sâu xanh lẹt chết, còn bám chặt vào mặt dưới chiếc vung nồi canh. Tôi chỉ còn biết xin lỗi vợ về sự bất cẩn. Cũng chẳng cần biết con sâu có “can dự” trực tiếp vào nồi canh bên dưới không, nhưng chúng tôi đành đổ phắt cả nồi canh cua đi, ngồi ăn cơm trộn nước mắm, sau này mỗi lần bất giác nhớ lại vẫn ghê cả người. Bây giờ tưởng tượng có một bầy sâu đang sống ngoay ngoảy, con cựa trong nồi, con bò quanh bát thì cơm ngon canh ngọt gì mà nuốt cho được? Tôi tin rằng những người có tâm hồn nhạy cảm, cả một đời sống trong sạch, thiết tha yêu đất nước quê hương, trước những cảnh ghê tởm hiện nay trong xã hội cũng có cảm giác rùng mình như tôi trong bữa cơm có sâu ấy. Nhiều người tâm đắc với bài thơ “Tổ quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt” của nhà thơ Bùi Minh Quốc là vì vậy.
Chúng tôi tin là ông có quyết tâm trừ Sâu, nhưng “mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên… tử” phải không thưa ông? Thiên tử (con Trời) là Vua, bây giờ là Vua tập thể, trong tập thể Vua ấy có những ai thuộc họ nhà Sâu?
Sâu bọ đã nảy sinh từ lâu, trước ông đã nhiều người đã muốn diệt trừ chúng mà chịu bó tay. Hãy ví dụ Thủ tướng Phạm Văn Đồng, ông có thể còn điều này điều kia đáng trách, nhưng ai cũng biết ông không hề dính vào bọn “Sâu”, không cho con sang Mỹ, không có đô la gửi Thụy Sĩ, không đưa con vào ngôi vị cao…, nghĩa là ông rất có tư cách để khai chiến với lũ Sâu mà còn bất lực than thở: Sâu từ vai trở xuống thì may còn trị được, chứ Sâu từ vai trở lên đỉnh đầu thì đành xin hàng!
Có vị Bộ trưởng bị đem kiểm điểm đã thú thật: Tôi có lỗi, nhưng đồng chí khác có lên thay thì cũng thế thôi. Cái “cơ chế của ta” nó thế.
Phó thủ tướng người xứ Nghệ thì nói huỵch toẹt cho dễ hiểu: Cứ “chặt chém” (chém sâu) thẳng tay thì bầu cũng không kịp (tức là người số tử tế bổ sung vào không thể nhiều bằng số Sâu sinh ra), thế thì Quốc hội kỳ này có bầu được toàn những “người đủ tài đủ đức”, thì chiểu theo nhận định của ông Sinh Hùng, số “tài đức” ấy cũng chỉ làm cho đội ngũ của “bầy sâu” được đông đảo thêm mà thôi.
Chấp nhận như vậy thì trừng trị cũng vô ích thật, “tốc độ tăng trưởng” của bầy sâu bao giờ cũng cao hơn cùng kỳ khóa trước! Để củng cố thêm cho nhận định sắc như dao của ông Sinh Hùng, Bộ Chính trị cũng nói thẳng là trong vụ thất thoát 84.000 tỷ đồng của Vinashin chưa thấy có ai đáng phải kỷ luật cả. Thế là rất rõ, xin quán triệt.
Cứ với “tốc độ tăng trưởng” của bầy Sâu như vậy thì chẳng mấy chốc mối lo ngại“như vậy mai kia, người ta nói là cả một bầy sâu, tất cả là sâu hết” e dễ thành hiện thực lắm. Và khi ấy điều lo lắng tiếp theo của ông “Một bầy sâu là chết cái đất nước này” cũng thành hiện thực nốt. Rất rõ, “chết” theo cả nghĩa đen.
Dân chúng tán thưởng lời phát biểu có nét mới của ông nhưng cũng thoáng thấy trong quyết tâm có phảng phất chút gì lo ngại cho tương lai, biết đâu “mai kia tất cả thành sâu hết”…. Khó thế, đến nhân vật thứ nhì trong hệ thống quyền lực (là nói thứ nhì trong Bộ Chính trị, chứ Quốc hội thì quyền lực nỗi gì) còn không trị được Sâu, thì Sâu phải bự phải mạnh hơn “ông thứ nhì” này? Vậy nó là ai hoặc những ai?
Nếu những kẻ gây hại chỉ là Sâu thì cớ sao không diệt được? Sâu ấy phải có tiền mua được tay chân, phải có quyền bắt người vào tù, phải chiếu được hào quang làm người dân lóe mắt, phải biết ngụy trang lúc ẩn lúc hiện, lúc là thánh thiện lúc là ma cô…, chắc phải như vậy thì con người mới phải sợ Sâu, đến nỗi người có quyền lực nhất nhì cũng chịu bó tay.
Thưa ông Trương Tấn Sang, vì cảm được nỗi khó khăn, lắt léo, ma quái trong cuộc trừ Sâu nên trong một bài thơ tôi đã phải gọi con “Sâu bự” ấy là con “QUỶ SỨ” tai ác nằm trong đống rơm, ai cũng trông thấy mà vẫn như không thấy gì cả, cả xã hội cứ chơi hoài một trò Ú tim. Bài thơ làm đã hơn 20 năm nay, mà lúc ấy còn đăng được trên một tờ báo của ngành Tư Pháp.
Xin đưa lại bài thơ này để ông đọc cho vui, như lời chia sẻ có ý nghĩa nhất của tôi với vị đại biểu Quốc hội vừa trúng cử Trương Tấn Sang, người có lời phát biểu đầy ấn tượng, hợp lòng dân hiếm thấy. Tuy thấu hiểu khó khăn, nhưng tôi cũng học nhạc sĩ Tô Hải, thêm một lần hy vọng, vì dẫu sao “đề án diệt sâu” của ông vẫn còn để ngỏ, hiệu quả ở phía trước còn tùy thuộc nơi biện pháp và bản lĩnh của tác giả, tùy thuộc quyết tâm và sự gắn bó với nhân dân.
Trước khi dừng bút xin gửi ông một lời hy vọng chân thành.
Kính thư
Đà Lạt 24-5-2011
H. S. P.
.
Tìm con Quỷ sứ
Con Quỷ nằm giữa Đống Rơm
Một đoàn đốt đuốc lom khom đi tìm
Đuốc soi sáng cả lỗ kim
Mà con Quỷ sứ vẫn tìm chẳng ra
Miệng người lớn tiếng hò la
Tay người như chớp nhặt quà Quỷ ban
Con Quỷ hở một ngón chân
Chục anh xúm lại rút rơm che liền
Thính tai, nghe Đống Rơm truyền:
- “Để rơm bén lửa thì phiền với ông!”
Hà Sĩ Phu
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Đại biểu Quốc hội vừa trúng cử
Chưa cần đọc danh sách những đại biểu Quốc hội mới, tôi cứ mặc nhiên xác quyết ông là “Đại biểu Quốc hội vừa trúng cử” mà không sợ sai, vì tôi biết chắc điều ấy ngay từ trước khi bầu (ở Việt Nam mình có cái lợi ấy). Điều xác quyết này tuy đúng với tất cả các Ủy viên Bộ Chính trị của Đảng ta, song đối với riêng ông, niềm tin ông sẽ trúng cử có một nguyên nhân khác, và đây chính là điều khiến tôi muốn viết bức thư này.
Tất cả những người Việt Nam còn quan tâm đến tình hình nước mình chắc không ai quên lời phát biểu của ông cách đây mấy hôm:
“Trước kia chỉ có một con sâu làm rầu nồi canh. Nay thì nhiều con sâu lắm! Nghe mà thấy xấu hổ”! Không nhẽ cứ để mãi như vậy mai kia, người “ta nói là cả một bầy sâu, tất cả là sâu hết! Thế đâu “có được! Một con sâu đã nguy hiểm rồi! Một bầy sâu là chết cái đất nước này!…”
Một vị lãnh đạo Đảng hiện nay mà dám nói một câu như thế nhất định người dân chúng tôi phải bầu, kể cả những cử tri đã quen nghĩ “Quốc hội là của Đảng” (còn nói “của dân” thì chỉ là nói xã giao), kể cả những cử tri định bụng sẽ “gạch tuốt”.
Nếu chỉ công nhận trong Đảng có “một số những kẻ thoái hóa biến chất, không làm theo lời dạy của Bác Hồ” thì dân nghe đã quen tai. Nhưng gọi hẳn chúng là “SÂU”, mà CẢ MỘT BẦY SÂU, thì rất khác trước (mặc dù còn phải chờ xem rồi đây có vạch mặt chỉ tên được “đồng chí Sâu” nào không).
Điều thứ hai khiến dân chúng ngạc nhiên là câu “Nghe mà thấy XẤU HỔ”! Suốt mấy chục năm được Đảng dẫn dắt “đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” dân chúng chỉ thèm nghe một lời “xấu hổ” từ giới lãnh đạo.
Đi mãi trên đường thắng lợi mà sao hàng đoàn em gái nước Việt phải sang làm nô lệ tình dục, mà nhục nhã là ở… Căm-pu-chia? Hàng đoàn em gái Việt khỏa thân cho mấy thằng “nhăng nhít” nước ngoài kiểm tra mang về làm “vợ thử” cho cả gia đình chúng hoặc chơi chán thì giết quách… Mà đây không phải là những phụ nữ sa đọa gì về tính dục, họ con nhà lành, trong một xã hội tốt đẹp họ phải được hạnh phúc! Tuy ông chưa kể ra, nhưng một khi người lãnh đạo đã dám nói lời xấu hổ, ắt còn nghĩ đến dân, đến những người đang đóng thuế nuôi mình, trong đầu không thể bỏ qua những day dứt như thế phải không thưa ông?
Ông cha ta đã để lại cho giống nòi một “quỹ gen” rất quý nên mới sinh được những người tài như Nghệ sĩ Piano Đặng Thái Sơn, như GS Toán học Ngô Bảo Châu, như Phó thủ tướng Đức người Việt Philipp Rösler… Tiếc rằng khi “nhận vội” những vinh quang ấy về cho mình, ta đã không hề băn khoăn tự hỏi nếu những hạt giống ấy không được nước ngoài vun xới, cứ ở trong nước thì Đặng Thái Sơn liệu có thoát khỏi cái lí lịch “xấu” của người cha Nhân văn Đặng Đình Hưng, Ngô Bảo Châu liệu có được yên thân như Lê Bá Khánh Trình, vì ông Châu sớm muộn gì cũng bị quy là một kẻ “ngộ nhận, tiếp tay cho diễn biến hòa bình”? Khi tiếp nhận những thành tựu ấy, bên cạnh niềm vui, nhà nước phải biết giật mình mà xem lại chính sách của mình đối với những “nguyên khí quốc gia”, có vàng trong nhà mà không biết dùng, người Việt thông minh tài giỏi thế mà sao nền giáo dục bây giờ cứ nát như tương, chẳng có tác phẩm văn học hay điện ảnh nào xứng tầm thời đại?
Trước khi du nhập trào lưu Cộng sản, dẫu còn nằm trong quỹ đạo Thực dân và Phong kiến, cha ông ta vẫn để lại được cho đất nước một “thế hệ vàng”. Nhưng Cách mạng đã tận dụng và bồi đắp thế nào mà gặt hái được một thế hệ “mất gốc hoàn toàn, vong bản tuyệt đối” ? Nếu chưa thấy rõ điều đáng xấu hổ ấy thì ít nhất cũng phải dừng ngay sự bắt bớ, xử tệ với những tiếng nói phản biện trong lĩnh vực bảo vệ đất nước, chống nội xâm tham nhũng, sửa đổi cách cai trị đang mất lòng dân… Chưa nói đến chuyện phân định ai đúng ai sai, ít nhất cũng phải nhận ra cơn “địa chấn xã hội” đang rung chuyển, thấy xã hội đang rất cần “những phút tĩnh tâm” để cùng nhau rà soát lại cung cách điều hành và dẫn dắt xã hội, vai trò của bất cứ Đảng nào cũng không là gì trước sự tồn vong thịnh suy của đất nước. Còn nếu cứ khăng khăng nhắm mắt lao dốc theo khẩu hiệu “Cách mạng không ngừng” của Lênin thì thưa ông Trương Tấn Sang, bốn chữ Xã hội chủ nghĩa thành “xuống hố cả nút” là điều chắc chắn.
Ta thường nêu cao đặc điểm Văn hóa phương Đông, nên xin thưa Văn hóa phương Đông đặc biệt coi trọng điều liêm sỉ, biết điều sỉ nhục. Dân tộc Nhật Bản, sau Đại chiến 2 biết nỗi nhục của kẻ bạo cuồng phát xít bại trận mà “phẫn chí” bảo nhau tu tỉnh rồi vụt lên thành cường quốc kinh tế thứ nhì đáng nể trọng. Trung Quốc có câu “Bang hữu đạo, bần thả tiện yên, sỉ dã. Bang vô đạo, phú thả quí yên, sỉ dã”, nghĩa là khi nước có đạo lý thì kẻ nào chịu nghèo và chịu hèn phải lấy làm sỉ, nhưng khi nước vô đạo thì những kẻ đã giàu lại sang chính là kẻ đáng sỉ nhục vậy (cái bầy Sâu mà ông đề cập nhất định không biết điều sỉ nhục này dù vẫn luôn mồm viện dẫn Văn hóa phương Đông!).
Một hôm trên tivi, trong lời tâm sự với thày giáo cũ của mình, nhà Toán học Ngô Bảo Châu nói một lời chí lý: “Muốn thành người tử tế, hữu ích trước hết phải là người biết xấu hổ”! Tiêu chuẩn phân định thật đơn giản, rành mạch như toán học. Chỉ dạy tự hào mà không dạy xấu hổ thì con người bị lệch, muốn bay lên mà không xác định được mình đang ở đâu. Khi vận động tranh cử, ông chỉ cần khẳng định “tôi là người biết xấu hổ” là dân tin được một nửa rồi.
Một số Bloggers đã có sáng kiến truy tìm xem điều gì là điển hình cho nỗi QUỐC NHỤC? Các anh em ấy đã tìm thấy cội nguồn sức mạnh của một dân tộc là ở sự biết nhục, biết xấu hổ, trong đó có những ý kiến rằng nỗi Quốc nhục thì có nhiều, nhưng phải tìm ra “nỗi nhục Mẹ” sinh ra các “nỗi nhục Con”, hoặc gợi ý “nỗi nhục lớn nhất là không biết nhục”…, nhưng cuộc trưng cầu ý kiến không thấy kết thúc, vì xúm nhau vào tìm “Quốc hoa” thì được, tìm Quốc nhục là phạm húy chăng? Để cho “cả một bầy Sâu” lũng đoạn xã hội, làm nhục đất nước mà những người tử tế, thậm chí có học mà đành khoanh tay thở dài thì đây là Quốc nhục hay là Quốc vinh?
Lại xin trở về với ấn tượng “một bầy Sâu”. Ai cũng biết câu “Con sâu làm rầu nồi canh”, nhưng với tôi câu ấy gợi một lần trải nghiệm khó quên. Một lần vợ tôi bận việc, tôi xung phong nấu cơm. Tôi chuẩn bị giã cua, gọt mướp, nhặt rau đay tinh tươm. Bữa cơm dọn ra, tôi thầm nghĩ thế nào cũng được vợ khen. Chẳng ngờ khi mở vung nồi canh thì thấy một chú sâu xanh lẹt chết, còn bám chặt vào mặt dưới chiếc vung nồi canh. Tôi chỉ còn biết xin lỗi vợ về sự bất cẩn. Cũng chẳng cần biết con sâu có “can dự” trực tiếp vào nồi canh bên dưới không, nhưng chúng tôi đành đổ phắt cả nồi canh cua đi, ngồi ăn cơm trộn nước mắm, sau này mỗi lần bất giác nhớ lại vẫn ghê cả người. Bây giờ tưởng tượng có một bầy sâu đang sống ngoay ngoảy, con cựa trong nồi, con bò quanh bát thì cơm ngon canh ngọt gì mà nuốt cho được? Tôi tin rằng những người có tâm hồn nhạy cảm, cả một đời sống trong sạch, thiết tha yêu đất nước quê hương, trước những cảnh ghê tởm hiện nay trong xã hội cũng có cảm giác rùng mình như tôi trong bữa cơm có sâu ấy. Nhiều người tâm đắc với bài thơ “Tổ quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt” của nhà thơ Bùi Minh Quốc là vì vậy.
Chúng tôi tin là ông có quyết tâm trừ Sâu, nhưng “mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên… tử” phải không thưa ông? Thiên tử (con Trời) là Vua, bây giờ là Vua tập thể, trong tập thể Vua ấy có những ai thuộc họ nhà Sâu?
Sâu bọ đã nảy sinh từ lâu, trước ông đã nhiều người đã muốn diệt trừ chúng mà chịu bó tay. Hãy ví dụ Thủ tướng Phạm Văn Đồng, ông có thể còn điều này điều kia đáng trách, nhưng ai cũng biết ông không hề dính vào bọn “Sâu”, không cho con sang Mỹ, không có đô la gửi Thụy Sĩ, không đưa con vào ngôi vị cao…, nghĩa là ông rất có tư cách để khai chiến với lũ Sâu mà còn bất lực than thở: Sâu từ vai trở xuống thì may còn trị được, chứ Sâu từ vai trở lên đỉnh đầu thì đành xin hàng!
Có vị Bộ trưởng bị đem kiểm điểm đã thú thật: Tôi có lỗi, nhưng đồng chí khác có lên thay thì cũng thế thôi. Cái “cơ chế của ta” nó thế.
Phó thủ tướng người xứ Nghệ thì nói huỵch toẹt cho dễ hiểu: Cứ “chặt chém” (chém sâu) thẳng tay thì bầu cũng không kịp (tức là người số tử tế bổ sung vào không thể nhiều bằng số Sâu sinh ra), thế thì Quốc hội kỳ này có bầu được toàn những “người đủ tài đủ đức”, thì chiểu theo nhận định của ông Sinh Hùng, số “tài đức” ấy cũng chỉ làm cho đội ngũ của “bầy sâu” được đông đảo thêm mà thôi.
Chấp nhận như vậy thì trừng trị cũng vô ích thật, “tốc độ tăng trưởng” của bầy sâu bao giờ cũng cao hơn cùng kỳ khóa trước! Để củng cố thêm cho nhận định sắc như dao của ông Sinh Hùng, Bộ Chính trị cũng nói thẳng là trong vụ thất thoát 84.000 tỷ đồng của Vinashin chưa thấy có ai đáng phải kỷ luật cả. Thế là rất rõ, xin quán triệt.
Cứ với “tốc độ tăng trưởng” của bầy Sâu như vậy thì chẳng mấy chốc mối lo ngại“như vậy mai kia, người ta nói là cả một bầy sâu, tất cả là sâu hết” e dễ thành hiện thực lắm. Và khi ấy điều lo lắng tiếp theo của ông “Một bầy sâu là chết cái đất nước này” cũng thành hiện thực nốt. Rất rõ, “chết” theo cả nghĩa đen.
Dân chúng tán thưởng lời phát biểu có nét mới của ông nhưng cũng thoáng thấy trong quyết tâm có phảng phất chút gì lo ngại cho tương lai, biết đâu “mai kia tất cả thành sâu hết”…. Khó thế, đến nhân vật thứ nhì trong hệ thống quyền lực (là nói thứ nhì trong Bộ Chính trị, chứ Quốc hội thì quyền lực nỗi gì) còn không trị được Sâu, thì Sâu phải bự phải mạnh hơn “ông thứ nhì” này? Vậy nó là ai hoặc những ai?
Nếu những kẻ gây hại chỉ là Sâu thì cớ sao không diệt được? Sâu ấy phải có tiền mua được tay chân, phải có quyền bắt người vào tù, phải chiếu được hào quang làm người dân lóe mắt, phải biết ngụy trang lúc ẩn lúc hiện, lúc là thánh thiện lúc là ma cô…, chắc phải như vậy thì con người mới phải sợ Sâu, đến nỗi người có quyền lực nhất nhì cũng chịu bó tay.
Thưa ông Trương Tấn Sang, vì cảm được nỗi khó khăn, lắt léo, ma quái trong cuộc trừ Sâu nên trong một bài thơ tôi đã phải gọi con “Sâu bự” ấy là con “QUỶ SỨ” tai ác nằm trong đống rơm, ai cũng trông thấy mà vẫn như không thấy gì cả, cả xã hội cứ chơi hoài một trò Ú tim. Bài thơ làm đã hơn 20 năm nay, mà lúc ấy còn đăng được trên một tờ báo của ngành Tư Pháp.
Xin đưa lại bài thơ này để ông đọc cho vui, như lời chia sẻ có ý nghĩa nhất của tôi với vị đại biểu Quốc hội vừa trúng cử Trương Tấn Sang, người có lời phát biểu đầy ấn tượng, hợp lòng dân hiếm thấy. Tuy thấu hiểu khó khăn, nhưng tôi cũng học nhạc sĩ Tô Hải, thêm một lần hy vọng, vì dẫu sao “đề án diệt sâu” của ông vẫn còn để ngỏ, hiệu quả ở phía trước còn tùy thuộc nơi biện pháp và bản lĩnh của tác giả, tùy thuộc quyết tâm và sự gắn bó với nhân dân.
Trước khi dừng bút xin gửi ông một lời hy vọng chân thành.
Kính thư
Đà Lạt 24-5-2011
H. S. P.
.
Tìm con Quỷ sứ
Con Quỷ nằm giữa Đống Rơm
Một đoàn đốt đuốc lom khom đi tìm
Đuốc soi sáng cả lỗ kim
Mà con Quỷ sứ vẫn tìm chẳng ra
Miệng người lớn tiếng hò la
Tay người như chớp nhặt quà Quỷ ban
Con Quỷ hở một ngón chân
Chục anh xúm lại rút rơm che liền
Thính tai, nghe Đống Rơm truyền:
- “Để rơm bén lửa thì phiền với ông!”
Hà Sĩ Phu
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
CẬP NHẬT TIN 26-5-2011
27/05/2011
Thị trường chứng khoán VN có nguy cơ sụp đổ
SÀI GÒN (TH) – Giới đầu tư chứng khoán, không riêng gì người ngoại quốc, ngay cả người Việt Nam cũng đua nhau bán đổ bán tháo cổ phiếu “bỏ của chạy lấy người” suốt 10 phiên giao dịch gần nhất.
Tin tức ngày Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011 cho thấy trong ngày
này, chỉ số chứng khoán của Thị Trường Chứng Khoán Sài Gòn (Vn-Index)
tuột mất thêm 16.23 điểm (tương đương 4.03%) và chỉ còn có 386.36 điểm.
Tại Thị Trường Chứng Khoán Hà Nội (HNX-index) cũng giảm mất 2.87 điểm (tương đương 3.99%) chỉ còn 69.01 điểm sau 12 phiên mất giá liên tiếp.
“Làn sóng bán tháo tiếp tục bao phủ thị trường. Cổ phiếu lớn nhỏ bị đổ ra bán sàn với số lượng lớn, trong khi lượng đặt mua nhỏ giọt.” Bản tin về thị trường chứng khoán Sài Gòn của báo điện tử VNExpress ngày Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011 mà báo này nói “chưa có điểm dừng” và “chỉ có bên cung, còn phía cầu ít ỏi.”
Tương tự, thị trường Chứng khoán Hà Nội cũng “bán nhiều hơn mua.”
Các nhà đầu tư tài chính trên thị trường chứng khoán Việt Nam cảm thấy hãi hùng khi thấy lạm phát ở Việt Nam ngày càng tăng tốc.
Theo kinh tế gia Prakriti Sofat của ngân hàng Barclays Bank chi nhánh Singapore, lạm phát ở Việt Nam vào hai tháng tới có thể lên đến 22% hay 23% nếu nhà cầm quyền Hà Nội không đưa ra các biện pháp kềm chế mạnh hơn nữa.
Tình hình này có thể dẫn tới tình trạng không những các người đầu tư chứng khoán ở Việt Nam trở thành tay trắng mà nhiều ngân hàng cũng chết chìm theo, ảnh hưởng không nhỏ cho cả nền kinh tế vốn đang khốn đốn vì lạm phát.
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị ngày 25 tháng 5, 2011, khoảng 11,200 tỉ đồng (tương đương với $560 triệu USD) trị giá tín dụng chứng khoán có nguy cơ trở thành “khoản nợ khó đòi” của các ngân hàng thương mại và công ty chứng khoán. Báo này cũng nhắc lại vụ chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị công ty chứng khoán Hà Thành mới đây đã bỏ trốn để lại khoản nợ trên 80 tỉ đồng, tạo áp lực nặng nề cho những ai cố cầm giữ thế cân bằng của thị trường đầy rủi ro này.
Cũng theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, các ngân hàng thương mại và công ty tài chính đã cho vay tổng cộng 3,320 tỉ đồng, chiếm 50% tổng nguồn vốn của họ cho các nhà đầu tư kinh doanh chứng khoán. Theo dữ liệu của báo Ðầu Tư hồi tháng 3 năm nay, các ngân hàng thương mại đã cho các nhà đầu tư chứng khoán vay gần 10,000 tỉ đồng.
Một loạt sự kiện dồn dập diễn ra, từ việc ngân hàng thương mại siết chặt tín dụng đối với thị trường chứng khoán; công ty chứng khoán bán tháo bán đổ cổ phiếu để cắt lỗ; các nhà đầu tư bán cổ phiếu lấy tiền để rút chân dần khỏi thị trường đầy nguy cơ… đã tạo hàng loạt áp lực xấu đến sự tồn vong của thị trường chứng khoán non trẻ tại Việt Nam.
Người ta lo ngại trước tiên là sự sụp đổ của một loạt công ty chứng khoán đe dọa hệ thống ngân hàng thương mại trong một tương lai không xa, chắc chắn sẽ gây hiểm họa không ít cho nền kinh tế Việt Nam.
“Với một hệ thống tài chính trong đó hầu hết các công ty chứng khoán đều hoặc là công ty con hoặc có liên hệ mật thiết với các ngân hàng thương mại, thì sự sụp đổ của các công ty chứng khoán ắt sẽ liên lụy đến hệ thống ngân hàng. Ðây là điều mà các cơ quan quản lý cần đặc biệt phải lưu ý trong thời gian tới.” Tờ SGTT viết.
==============================================================================================
Quần thể cá mập voi lớn chưa từng thấy
“Cá mập voi là loài cá lớn nhất thế giới, nhưng thức ăn của
chúng phần lớn là sinh vật nhỏ như sinh vật phù du, Tuy nhiên, trong
trường hợp này, hàng trăm con cá mập voi tụ tập lại để ăn đám trứng cá
lớn”. Mike Maslanka, nhà sinh vật học ở Viện sinh học bảo tồn
Smithsonian khẳng định.
Do có kích thước khổng lồ nên cá mập voi di chuyển chậm chạp
và đặc biệt không hung dữ. Loài cá thường sống ở những vùng biển nhiệt
đới và á nhiệt đới này thường há cái miệng rộng tới 1,5m để chờ thức ăn
trôi vào.
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
SÀI GÒN (TH) – Giới đầu tư chứng khoán, không riêng gì người ngoại quốc, ngay cả người Việt Nam cũng đua nhau bán đổ bán tháo cổ phiếu “bỏ của chạy lấy người” suốt 10 phiên giao dịch gần nhất.
|
Hình ảnh vắng vẻ ảm đạm của thị trường chứng khoán Hà Nội (HNX-index) trong phiên giao dịch ngày 23 tháng 5, 2011. Cả giới đầu tư ngoại quốc cũng như người Việt Nam đua nhau bán tống bán tháo vì tin tức kinh tế Việt Nam quá tồi tệ. (Hình: Hoàng Ðình Nam/AFP/Getty Images) |
Tại Thị Trường Chứng Khoán Hà Nội (HNX-index) cũng giảm mất 2.87 điểm (tương đương 3.99%) chỉ còn 69.01 điểm sau 12 phiên mất giá liên tiếp.
“Làn sóng bán tháo tiếp tục bao phủ thị trường. Cổ phiếu lớn nhỏ bị đổ ra bán sàn với số lượng lớn, trong khi lượng đặt mua nhỏ giọt.” Bản tin về thị trường chứng khoán Sài Gòn của báo điện tử VNExpress ngày Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011 mà báo này nói “chưa có điểm dừng” và “chỉ có bên cung, còn phía cầu ít ỏi.”
Tương tự, thị trường Chứng khoán Hà Nội cũng “bán nhiều hơn mua.”
Các nhà đầu tư tài chính trên thị trường chứng khoán Việt Nam cảm thấy hãi hùng khi thấy lạm phát ở Việt Nam ngày càng tăng tốc.
Theo kinh tế gia Prakriti Sofat của ngân hàng Barclays Bank chi nhánh Singapore, lạm phát ở Việt Nam vào hai tháng tới có thể lên đến 22% hay 23% nếu nhà cầm quyền Hà Nội không đưa ra các biện pháp kềm chế mạnh hơn nữa.
Tình hình này có thể dẫn tới tình trạng không những các người đầu tư chứng khoán ở Việt Nam trở thành tay trắng mà nhiều ngân hàng cũng chết chìm theo, ảnh hưởng không nhỏ cho cả nền kinh tế vốn đang khốn đốn vì lạm phát.
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị ngày 25 tháng 5, 2011, khoảng 11,200 tỉ đồng (tương đương với $560 triệu USD) trị giá tín dụng chứng khoán có nguy cơ trở thành “khoản nợ khó đòi” của các ngân hàng thương mại và công ty chứng khoán. Báo này cũng nhắc lại vụ chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị công ty chứng khoán Hà Thành mới đây đã bỏ trốn để lại khoản nợ trên 80 tỉ đồng, tạo áp lực nặng nề cho những ai cố cầm giữ thế cân bằng của thị trường đầy rủi ro này.
Cũng theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, các ngân hàng thương mại và công ty tài chính đã cho vay tổng cộng 3,320 tỉ đồng, chiếm 50% tổng nguồn vốn của họ cho các nhà đầu tư kinh doanh chứng khoán. Theo dữ liệu của báo Ðầu Tư hồi tháng 3 năm nay, các ngân hàng thương mại đã cho các nhà đầu tư chứng khoán vay gần 10,000 tỉ đồng.
Một loạt sự kiện dồn dập diễn ra, từ việc ngân hàng thương mại siết chặt tín dụng đối với thị trường chứng khoán; công ty chứng khoán bán tháo bán đổ cổ phiếu để cắt lỗ; các nhà đầu tư bán cổ phiếu lấy tiền để rút chân dần khỏi thị trường đầy nguy cơ… đã tạo hàng loạt áp lực xấu đến sự tồn vong của thị trường chứng khoán non trẻ tại Việt Nam.
Người ta lo ngại trước tiên là sự sụp đổ của một loạt công ty chứng khoán đe dọa hệ thống ngân hàng thương mại trong một tương lai không xa, chắc chắn sẽ gây hiểm họa không ít cho nền kinh tế Việt Nam.
“Với một hệ thống tài chính trong đó hầu hết các công ty chứng khoán đều hoặc là công ty con hoặc có liên hệ mật thiết với các ngân hàng thương mại, thì sự sụp đổ của các công ty chứng khoán ắt sẽ liên lụy đến hệ thống ngân hàng. Ðây là điều mà các cơ quan quản lý cần đặc biệt phải lưu ý trong thời gian tới.” Tờ SGTT viết.
==============================================================================================
Quần thể cá mập voi lớn chưa từng thấy
Có tới 420 con cá mập voi vừa tụ tập ở một khu vực thuộc
bán đảo Yucatán (Mexico), tạo thành quần thể cá mập voi lớn nhất thế
giới từ trước tới nay
Các mập voi (trọng lượng khoảng gần 36.000 kg/con) là loài
sống cô độc. Nên việc chúng tụ tập thành bầy có thể do nguyên nhân nào
đó, thông báo của Công viên động vật quốc gia Smithsonian (Mỹ) cho biết.Cá mập voi tụ lại để ăn trứng cá |
Quần thể cá này gồm khoảng 420 con |
Cá nhám voi hay cá mập voi (Rhincodon typus)
là một thành viên đặc biệt trong phân lớp Elasmobranchii (cá mập, cá
đuối) của lớp Cá sụn (Chondrichthyes). Nó là loài cá mập lớn nhất và
cũng là loài cá hiện còn sinh tồn có kích thước lớn nhất. (Loài cá nhỏ
nhất hiện được biết là thuộc chi Paedocypris trong họ Cá chép.)
Cá nhám voi sinh sống trong các đại dương vùng nhiệt đới và vùng nước
ấm của thế giới. Được coi là sống ngoài đại dương nhưng chúng cũng tụ
tập lại theo mùa ở một vài khu vực ven bờ như dải đá ngầm Ningaloo ở khu
vực miền tây Úc cũng như Pemba và Zanzibar ở khu vực ven bờ đại dương
của Đông Phi.Cá nhám voi chủ yếu sống cô độc và ít khi thấy chúng bơi thành đàn. Người ta tin rằng chúng sống di trú, nhưng các chuyên gia vẫn không rõ chúng có thể di cư xa bao nhiêu (có thể là di trú xuyên đại dương). Theo Wikipedia |
Giảm phát niềm tin
27/05/2011
Đào Tuấn
Hồi đầu tháng 5, sau khi “cân đối” hết cách vẫn không cứu nổi nạn dân, chính quyền Thanh Hoá buộc lòng phải có công văn khẩn cấp xin trung ương hơn 2000 tấn gạo để cứu đói 136.574 nhân khẩu. Ngoài Thanh Hoá, thiếu đói xảy ra ở Thừa Thiên Huế, thậm chí Trà Vinh, một tỉnh thuộc vựa lúa ĐBSCL. Báo cáo của Tổng cục thống kê cho biết trong tháng 4, có hơn 326,8 ngàn lượt nhân khẩu thiếu đói. Và lượng lương thực cứu trợ khẩn cấp đã lên tới gần 14 ngàn tấn. Dẫu vậy, thiếu đói không phải là một điển hình dù nạn đói không còn dừng lại ở mức độ nguy cơ nữa.
Hôm qua, nhiều tờ báo đã nói đến tình trạng công nhân các khu công nghiệp xin tăng ca chỉ với nguyên do “Để được ăn tối không mất tiền”. Nếu không được tăng ca thì bữa trưa ở công ty sẽ là bữa chính trong ngày của công nhân khu công nghiệp. Không cần phải là một nhà kinh tế học cũng có thể nhận thấy người dân đang nghèo đi sau chỉ mỗi đêm khi giá cả đang tăng vùng vụt, trong khi giá trị đồng lương, không những không tăng thêm mà đang dần bị mài mòn do lạm phát. Khi chỉ số giá tiêu dung (CPI), vừa được công bố, vẫn theo chiều mũi tên của một đồ thị chỉ có một hướng là đi lên thì không chỉ công nhân khu công nghiệp, không chỉ là người nghèo, lạm phát giờ đã đụng trực tiếp tới đời sống của gần 90 triệu dân, một cách đơn giản và lạnh lùng thông qua sự tăng giá và sự suy giảm chất lượng thực phẩm trong các bữa cơm. Lời than vãn thường xuyên của những bà nội trợ là “bão giá” chưa hề thuyên giảm kể từ sau tết âm lịch.
Điều đáng cảnh báo nhất trong các con số CPI, không phải là mức tăng 19,79% trong chỉ 12 tháng qua, mà là sự tàn nhẫn của chỉ số tăng của nhóm thực phẩm, trên 3,5%. Nếu như nhóm lương thực tăng sấp xỉ 2% khiến tình trạng thiếu đói trong thiểu số dân chúng thêm trầm trọng thì việc giá thực phẩm tăng ở mức độ kỷ lục, và tăng liên tục, đang làm nghèo thêm bữa cơm, vốn đã bị “buộc chặt” từ nhiều tháng qua.
5 tháng, mức độ lạm phát lên tới 12,07% hay 19,79% so với cùng kỳ. Con số 12,07% cũng đã chính thức đẩy lạm phát ở Việt Nam lên mức độ phi mã, đứng vào hang top không chỉ trong phạm vi Châu Á, khi vượt lên “hai con số” trong chỉ chưa đầy nửa năm. Con số này đã vượt rất xa so với chỉ tiêu 7% lạm phát của cả năm mà Quốc hội đã phê chuẩn, và vấn đề là lạm phát đã rơi vào tình trạng “không thể dự kiến được”.
Hồi cuối tháng 4, liên bộ Tài chính, Công thương đã lắc đầu với đề xuất tăng giá của các doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu như là một biện pháp kìm hãm đà tăng giá, trong khi Chính phủ vẫn kiên trì với chính sách thắt chặt tiền tệ và cắt giảm đầu tư công. Có thể nghị quyết 11 của Chính phủ cần có thêm thời gian nhưng ngay lúc này, người dân cần sự cứu giúp. Không phải bằng những tấn gạo cứu đói. Không phải bằng những đồng cứu trợ đột xuất mà bằng hiệu quả những việc làm của Chính phủ để giá cả bớt đẩy dân chúng vào khốn khó, vào nghèo đói bởi rõ ràng chỉ số lạm phát càng cao thì chỉ số nghèo khổ, của số đông, càng lớn.
Lạm phát và giảm phát không thể cùng lúc xảy ra trong một thời điểm nhưng rõ ràng nếu gánh nặng của lạm phát không có ai san lấp cho những người dân thì bên cạnh yếu tố lạm phát kỷ lục của nền kinh tế, rất có thể niềm tin sẽ là yếu tố đầu tiên bị “giảm phát”.
@ DaoTuan Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét